Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 39




– Đây… đây… hắn lắp bắp không mở miệng được. bộ dạng nông dân vừa vào khách sạn năm sao.

tinh gia hừ lạnh một tiếng.

– Hừ nhìn cái bộ mặt ngu ngốc của ngươi kìa… thật con mẹ nó không có chút tiền đồ gì cả. nhanh vào gập thứ gì lấy thứ đó.

những thứ này để đây cũng quá lãng phí rồi.

trường ngạo chợt tỉnh hồn hắn cũng thấy mình thật có chút nông dân rồi. nhưng cảnh vật trước mắt hắn không thể nào kìm

chế nổi. chỉ thấy xung quanh là một cái đại điện rộng lớn. hai bên được vác bằng cẩm thạch màu xanh xung quanh có rất

nhiều hòm to lớn đặt có ngăn nắp không biết bên trong có gì. phía bên phải điện là một núi linh thạch cỡ nhỏ ước tính có hơn

100 triệu viên hạ phẩm. trung phẩm có khoảng 50 triệu. thượng phẩm có khoảng 10 triệu. chỉ cần số linh thạch này cũng có

thể mua cả thành Ngan Bạc thì trường ngạo làm sao có thể bình tĩnh nổi.

– Tinh gia nhiều đồ vậy để đâu cho hết? trường ngạo có chút bâng khuâng hắn cũng chỉ có một cái nhẫn trữ vật nhưng cũng

không lớn lắm cái này là hôn thê hắn cho hắn.

– Ngươi cứ lấy những gì mình thích còn bao nhiêu đầu đất cất giùm cho khi nào cần ngươi cứ việc nói với hắn.

võ thừa cũng nhìn tinh gia đầy cổ quái bộ dạng ta làm gì có cái nhẫn nào?

tinh gia thấy sắc mặt võ thừa cũng nổi nóng.

– Khứa này… nhìn ta làm gì?

– Ta không có nhẫn trữ vật…

võ thừa mở miệng bắt đắt dĩ.

– Ngươi… con mẹ nó đầu đất ngươi cũng thật là… cái ấn ngọc kia. bản thân nó là một không gian pháp bảo ngươi không phải

không biết chứ?

võ thừa ngẩn ra hắn cũng quên mất. lúc mới được cái ấn này có tinh tức nói ấn này có một không gian để trữ vật chỉ bất quá

không thể để vật còn sống vào trong được, nghĩ đến đây tâm thần hắn vừa động hắn cầm thứ gì chỉ cần nghĩ để vào không

gian kia lập tức nó được chuyển vào.

– Hóa ra nó xài như vậy trả trách lúc trước ta nhét mãi một cục đá cũng không vào.

Nghĩ đến đây gương mặt võ thừa bỗng trở nên ngại ngùng lén nhìn Tinh Gia, nếu hắn không cố chấp đập viên đá kia vài ngày

có lẽ Tinh Gia còn đang ngủ say a.

Cứ như vậy, một đại điện kho báu rộng lớn liên tiếp bị ba người thu hoạch sau vài giờ chẳng còn lại gì.

– Được rồi tiến về hạ gia thôi dù sau tinh tức di tích này cũng được hạ nam đưa cho chúng ta cũng nên báo đáp hắn chút ân

tình. tiện thể thăm tiểu mẫn mẫn của ta luôn a.

tinh gia nói đến đây hai tay xoa xoa vào bộ dạng rất nhớ nhung thiếu nữ kia. Trường ngạo cũng rất nhớ hôn thê của hắn. lúc

trước hạ gia từng nói nếu hắn đột phá võ lực sẽ không ngăn cản chuyện tình của hắn bây giờ hắn đã là võ lực thất trọng cũng

được xem là một cường giả ở phía tây hẻo lánh của uyên linh đại lục này rồi.

Võ thừa cũng chỉ gật đầu. hắn chỉ muốn nhanh chóng đột phá tu vi sớm ngày tìm lại kí ức đã bị phong ấn của mình.

hắn có cảm giác nếu tu vi mình ngày càng tiến bộ hắn sẽ sớm nhớ mình là ai là người ở đâu. hắn thở dài một hơi

– Thật là chờ mong a.

Truyền thuyết kể rằng, rất lâu trước đây khi vũ trụ chưa được hình thành. Ban sơ vũ trụ chỉ có một cây đại thụ vô cùng to lớn,

nó lớn đến nổi không một loài nào có thể nhìn thấy được ngọn cao nhất, không biết hình thành từ khi nào và bao lâu.

Sinh linh sau này gọi cây cổ thụ kia là Cổ Nguyên Tinh Linh thụ. Tất cả sinh vật được người ta coi là bất nguồn từ cây này, trải

qua bao năm tháng lại xuất hiện có loại sống nhờ vào thân cây có loại sống nhờ vào lá cây, loại khác là ghể… các chủng loại

này đa dạng và được gọi là sinh vật thoả ban sơ. Ở bên những trong những góc khuất của đại thụ. Dưới những cái rễ. những

phiến lá của cây đã héo vàng rụng xuống, những sinh vật này được gọi là sinh vật bóng tối.

Không biết lại trải qua bao nhiêu năm tháng các sinh vật sống nhờ vào Cổ Nguyên Tinh Linh Thụ bắt đầu đầu có linh trí bản

thân đại thụ kia cũng có linh trí riêng của mình. Linh thụ hấp thu khí tức hồng hoang cùng Hỗn Độn rồi thải ra linh khí, khi các

sinh vật sống nương tựa vào cây kia hấp thu chúng càng lúc càng phát triển mạnh mẽ và sinh ra ý thức của riêng mình. Chính

vì nhận biết được nguồn gốc của mình, những sinh vật này gọi đại thụ kia là Mẫu Thụ. Vì tất cả sự sống bắt nguồn từ nó.

Lại trải qua thời gian không biết bao lâu. Linh khí mà Mẫu Thụ tản ra bao trùm một vùng đất rộng lớn vùng đất này được các

sinh linh khi đó gọi là Hỗn Độn Địa Đàng .

Theo thời gian một số sinh vật có linh trí cùng thực lực nhất định bắt đầu rời khỏi Mẫu Thụ và tò mò tìm hiểu xung quanh.

Chúng phát hiện ngoài địa đàng ra bên ngoài còn có rất nhiều những đất đá trôi nổi bên ngoài bị bóng tối cùng hồng hoang khí

tức bao phủ. Vì đã có linh trí nên không thể kìm nén được tò mò mọi chuyện cũng tự nhiên phát sinh nhiều loài đã tiến vào

những vùng đất mới lạ kia.

Có loại vì thiếu linh khí do mẫu thụ thải ra mà chết đi cũng có loại lại như bị đột biến chúng bắt đầu lại thích nghi môi trường

mới.

Lại trải qua rất nhiều năm tháng Mẫu Thụ bắt đầu đơm hoa. Lúc này có tổng cộng 3001 bông hoa mỗi bông hoa một màu sắc

khác nhau tượng trưng cho từng khí tức nguyên thủy quy tắc riêng biệt. Nhưng chỉ có một bông to nhất.

Bông hoa to nhất này chỉ có một nhiệm vụ là thụ phấn cho tất cả 3000 bông còn lại để chúng kết trái. Trái này gọi là Đạo Quả.

Sau khi kết trái, phấn hoa còn lại của bông hoa to lớn kia lại huyễn hóa ra một sinh linh mới. Gọi là Tinh Linh Tộc. Tinh linh tộc

rất ôn hòa bản thân tinh linh tộc thân thể rất yếu đuối nhưng bù lại lại có linh trí mạnh mẽ hơn tất cả các sinh vật sống nương

tựa trên Mẫu Thụ. Vì bản thân là phấn hoa để giúp bông hoa kết trái nên tinh linh tộc bản thân họ là một loại kết nối với quy tắc

của vũ trụ. Cũng vì linh trí mạnh mẽ nên tộc quần này cũng có sinh linh bắt đầu muốn ra khỏi hỗn độn địa đàng để ngao du…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.