– Hỗn đản ta muốn bắt ngươi bầm thây vạn đoạn cắn nuốt linh hồn ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh…
Hắn thật sự quá tức giận từ xưa đến nay có nỗi nhục nào lớn hơn thế nữa. Ánh mắt hắn đỏ hồng lao về phía trường ngạo. Tay
hóa thành trảo hắc khí lượn lờ lúc này trong thâm tâm hắn tất cả người ở đây đã là người chết hắn muốn tên này phải chết
trong đau khổ nhất.
– Trường ngạo nhìn Giang Bá Thép bay đến bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống mình. Da đầu hắn tê dại. Từng tế bào trong cơ
thể phát ra tiếng la hét chói tai, bảo hắn bỏ chạy. Hắn lúc này có chút hối hận a.
Nhưng hắn nghĩ lại. Có Tinh Gia ở đây chẳng lẻ để hắn phải chết sao? Nghĩ đến đây trường ngạo lại thông dong chắp tay sau
lưng ngẩng cao đầu bày ra bộ dạng ngươi có giỏi thì đến a.
Mọi người thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm. Trong số đó có người của triệu gia.
– Tên… tên này lá gan của hắn?
Triệu tấn ban lấp bắp mở miệng, bên cạnh hắn là triệu mala sắc mặt âm trầm bất định không biết đang nghĩ gì.
Giang bá thép thấy bộ dạng trường ngạo như vậy thì càng thêm tức giận hắn hét lớn một tiếng chợt tăng tốc độ lên. Mọi
chuyện nói dài dòng nhưng diễn ra trong vài hơi thở.
Tay trường ngạo vẫn chấp sau lưng nhưng đã nắm thật chặt . Hình bóng thẳng tắp thấy chết không sờn của hắn khiến xung
quanh nhiều nữ tử mặc dù có thương thế trong người nhưng cũng che miệng ánh mắt sốt ruột. Gương hiện ra lo lắng bất an.
Hiển nhiên nhận định người này là một trang tuấn kiệt. Nếu các nàng biết trong lòng trường ngạo cũng đang rất khổ sở, gào
thét inh ỏi vì chưa thấy Tinh Gia ra tay chắc cũng phun một ngụm máu và tát mình vài tát cho tỉnh hồn.
Giang bá thép với thủ trảo đen kịch hắc khí còn cách trường ngạo hai mét bổng ầm một tiếng từ trung tâm tế đang truyền ra
một thân ảnh từ đó lao ra khỏi đống phế tích rồi nhanh như một tia sét lao đến, ầm một tiếng cùng thủ trảo của Giang Bá Thép
va vào nhau. Sóng xung kích lan rộng phạm vi hơn 50m bán kính bụi đất mịt mù trường ngạo ngã sang một bên miệng tràn
máu tươi nhưng ánh mắt lại có thần thái nồng cháy nhìn về thân ảnh phía trước mặt mình. Bóng lưng vĩ ngạn đứng đó cứ như
vạn cổ trường tồn không thể lay động.
Một âm thanh chất phát mà quen thuộc vang lên khiến Trường Ngạo kích động run rẩy sau đó bóng lưng kia quay lại nhìn hắn
mở miệng.
– Huynh đệ không sao chứ?
– Không… Không sao!
Trường ngạo ngẩn ngơ lắc đầu miệng hắn vẫn chưa cử động được.
– Ngươi làm tốt lắm huynh đệ. Bây giờ hãy nghỉ ngơi đi chuyện còn lại để ta là được.
Bóng người này còn ai khác ngoài Võ Thừa đã cắn nuốt nguyên thức trong phong ấn dưới quảng trường thành công.
Đưa đôi mắt của mình hắn nhìn Giang Bá Thép chậm rãi mở miệng.
– Trên người của ngươi ta cảm nhận được khí tức mà ta chán ghét nhất. Một tên gian ác vô cùng cực.
Giang bá thép vừa rồi có chút bất định. Nhưng khi nhìn kĩ lại chỉ thấy tu vi võ thừa chỉ mới trúc cơ cảnh hắn nhíu mày.
Uy lực lúc nãy không phải cường giả kim cang cảnh cũng là cường giả thái ất đỉnh phong. Một quyền khi nãy va chạm hắn lại
có cảm giác rất quen thuộc hắn híp mắt nhìn về phía võ thừa.
– Một con giun dế như ngươi ta một ngón tay cũng khiến ngươi hình thần câu diệt.
Nói xong hắn xoay người định quay về đầu hắc mãng. Nhưng tinh gia sớm đã truyền âm cho Lữ Vô Nhai, lúc này ánh mắt lão
lóe lên cùng các đệ tử đồng loạt ra tay thúc dục bốn tòa tháp còn lại cùng bốn yêu thú đồng thời phong ấn hắc mãng. Nhất thời
con hắc mãng ngu ngơ đứng trong phong ấn như mất đi linh trí.
Giang bá thép cười lạnh.
Hừ các ngươi nghĩ bằng vào đám tàn hồn rách nát của các ngươi lại có thể giữ phong ấn được yêu thú hoàng cấp? Nội trong
một nén nhang ta sẽ phá vỡ cái phong ấn này sau đó khiến cho các ngươi máu chảy thành sông.
– Một nén nhang quá lâu! Ta chỉ có thể duy trì được nữa nén nhang thôi. Nhưng như thế đã đủ giết ngươi.
Một âm thanh nữa vang lên lúc này mọi người nhìn về phía võ thừa một thân ảnh mơ hồ hiện ra. Người này chính là đại sư
huynh theo lời của tất cả mọi người nói. Lâm Duẫn
– Ngươi…
Vừa nhìn thấy thân ảnh này giang bá thép nheo cặp mắt dài hẹp của hắn lại.
– Ngươi không bị nguyên thức kia thôn phệ.
Lâm Duẫn thản nhiên nhìn về phía hắn.
– Cửu sư đệ tất cả kết thúc rồi. Ngươi không cần phải chấp mê bất ngộ như vậy.
Lâm duẫn khi trước vốn dĩ là một người khiêm tốn trầm ổn. Vì thế rất được lữ vô nhai thưởng thức nên gả con gái mình cho
hắn. Con gái của lão cũng rất yêu thương lâm duẫn. Nhưng cũng vì thế gây nên khúc mắc trong lòng giang bá thép hắn hận
tất cả bất chấp tất cả để rồi cớ sự tiếp đó trải qua ngàn vạn năm sau vẫn còn tiếp diễn.
Giang bá thép ha hả cười lớn.
– Người nên tỉnh ngộ là ngươi. Ngươi nghĩ với một linh hồn cho dù trọn vẹn của ngươi có thể thay đổi được kết cuộc này
sao..?
– Ta tất nhiên không thể nhưng…
Lâm duẫn chỉ tay về phía võ thừa.
– Hắn thì có thể.
– Hắn.? Giang bá thép phì cười châm chọc
– Bằng vào cái thực lực trúc cơ tam trọng của hắn lại muốn đánh thắng thái ất cảnh như ta? Mặc dù ta cũng không phải đỉnh
phong nhưng với tình trạng hiện tại một tát cũng chụp chết hắn.
– Nếu thêm ta thì thế nào? Lâm duẫn bình tĩnh mở miệng.