Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 30




Con rắn bên trong cũng phát cuồng mãnh liệt. Một mặt giao chiến với 6 hung thú mặc khác lại không ngừng đập phá 7 cái

tháp. Nhưng dần về sau các tu sĩ trong tháp ngất đi vì kiệt lực cũng càng nhiều lão giả sắc mặt cũng càng âm trầm.

Bên dưới quảng trường vạn thú tông lúc này võ thừa đang nhắm mắt bổng mở ra. Hắn nhíu mày trầm tư. Miệng thì thầm.

– Tại sao ta lại không đột phá linh đan.?

Hắn dò xét thức hải của mình. Lúc này thức hải có một cái hồ phạm vi đã hơn 100m lẽ ra theo ghi chép về tu luyện ở Huyền

Linh Đại Lục khi cái hồ linh lực này đạt diện tích 100m sẽ tiến vào kết đan tất cả nước bên trong sẽ áp súc thành một viên hồn

đan từ đó huyễn hóa tiếp. Tại sao lúc này hắn chẳng có cảm giác kết đan gì mà nếu quan sát kỹ bên cạnh mặt hồ kia lại không

ngờ huyễn hóa ra một dãy thực vật như rêu xanh mượt.

– Mặc dù không kết đan nhưng sao ta lại cảm giác nó lại mạnh mẽ vô cùng. Thôi kệ tiếp tục cắn nuốt thứ này thôi. Theo như

lời của lão giả, sinh vật này chỉ chết khi nguyên thức hoàn toàn bị diệt.

Võ thừa quan sát phù ấn mà tinh gia lúc trước vứt ra, vào lúc này đã tiêu tán. Hắn thầm nghĩ.

– Có chút nóng vội. Vậy không cắn một miếng lớn nữa kẻo tinh gia lại không vui.

Hắn thi triển pháp quyết lại cắn nuốt về phía viên cầu màu đen phong ấn nguyên thức kia, nhưng bất chợt hắn ngẩn ra.

– Cái kia… Cái kia là thứ gì?

Bên trong khối cầu màu đen nguyên thức của hung vật kia đã yếu đi rất nhiều mơ hồ nhìn thấy bên trong có một bóng người

đang ngồi khoanh chân.

Người này có khuôn mặt cương nghị thân ảnh cứng cáp là một trung niên nam tử. Hắn ngồi đó quanh thân có một màn kết

giới màu vàng nhạt mơ hồ. Con đỉa bên trong cũng không ngừng công kích về phía thân ảnh đó nhưng nó không vượt qua

được màng sáng. Ngược lại trung niên nam tử cũng không làm gì được con đĩa kia.

Thấy một màn quỷ dị như vậy võ thừa cũng trầm ngâm.

– Lại có một người bị phong ấn cùng thứ này!

Đang suy nghĩ chợt người trung niên kia mở mắt nhìn về phía hắn. Nhất thời võ thừa chau mày.

Bên ngoài tông môn.

Đại chiến kịch liệt vẫn đang diễn ra.. lúc này sáu hung thú vây công hắc mãng chỉ còn bốn. Sáu tòa tháp thì bị tàn phá bất

kham. Lữ Vô Nhai tông chủ thân ảnh hắn cũng thoáng cái lại càng thêm mơ hồ cánh tay hắn ở vị trí bàn tay đã không thấy

nữa. Sắc mặt hắn trầm như mặt nước.

– Khoảng một nén nhang nữa!

Theo lão tính toán một nén nhang nữa thời hạn hai ngày sẽ chấm dứt võ thừa dưới kia phong ấn sẽ hoàn toàn chém giết

nguyên thức con vật này. Lão giả cắn răng tiếp tục gia tăng lực phong ấn về phía thập tháp phía trên.

Nhưng vào lúc này. Trên trán hắc mãng to lớn hơn 100m nơi vị trí mặt trăng khuyết bổng phát ra một đoàn hào quang màu tím

đen. Nhất thời từ cơ thế nó phát ra một loại khí tức mạnh mẽ dị thường mà từ lúc bắt đầu chưa xuất hiện, một cái quất đuôi to

lớn của nó nặng nề đập về phía lục tháp.

Ầm…

Một tiếng động kinh thiên. Tòa tháp vỡ tan tành tu sĩ bên trong văng ra tứ phía có người không chịu nổi sóng xung kích quá

mạnh mẽ kia liền thất khiếu hộc máu. Những người còn lại một số ngất đi một số thì nằm la liệt kêu la thảm thiết hiển nhiên

thương thế đã rất nghiêm trọng.

Lão già Lữ Vô Nhai sắc mặt kịch biến như không thể tin vào mắt mình. Nhưng đều lão khiếp sợ chỉ mới bắt đầu.

Ầm… Ầm…

Lại hai tiếng nổ khủng bố vang lên, tứ tháp cùng ngũ tháp cũng vỡ nát. Tình cảnh các tu sĩ ở đó cũng giống hệt như lục tháp

phải chịu. Lão giả thoáng cái già hơn nghìn tuổi gương mặt không cam, không ngừng kêu khổ.

– Hết. Thế là hết. Xong tất cả rồi. Một nén nhang mà thôi. Chỉ chút xíu nữa…

Lão giả thở dài. Khuôn mặt tang thương hiện lên vẻ đau đớn vô cùng.

Hắc mãng liên tục tấn công đánh phá ba tòa tháp đồng thời yêu thú trấn tháp huyết mạch tương liên cũng vì tháp vỡ mà ngửa

cổ lên trời phát ra âm thanh đau đớn rồi hóa thành rất nhiều nguyên điểm tiêu tán. Trường ngạo theo yêu thú lộc xà tang vở

hắn cũng bị phản phệ phun máu điên cuồng. Nhưng ánh mắt hắn không chút sợ hãi nhìn chầm chầm về phía hắc mãng.

Đột nhiên con rắn ngừng công kích. Nó đứng lại như có thâm ý nhìn về lão giả tông chủ. Sau đó từ vị trí mặt trăng bán nguyệt

trên đầu con hắc mãng bỗng nhiên từ từ nứt ra. Tất cả mọi người mở to tròng mắt nhìn một màn quỷ dị. Lại có tiếng cười rất

âm lãnh phát ra từ vị trí nứt ra đó.

Một thân ảnh không y phục từ từ thò ra cho đến khi được nữa người hắn ngước nhìn về phía tàn hồn lão giả tông chủ, thân

ảnh này khuôn mặt nhợt nhạt đôi mắt hẹp dài như độc xà, miệng hắn có hai răng nanh nhọn hoắc. Hắn nở nụ cười ghê tởm.

– Khè khè khè. Lão sư, bao nhiêu năm rồi? Sao vừa gặp mặt lại ra nông nổi thế này?

Âm thanh lanh lảnh thốt lên truyền vào tay mỗi người đều sởn gai ốc truyền vào tai Lữ Vô Nhai lão lập tức như bị sét đánh.

Lão giả lắp bắp mở miệng khô khốc của mình. Đồng thời năm đạo tàn hồn của năm điện chủ cũng hiện thân ánh mắt kinh hãi

nhìn về phía thân ảnh kia.

– Ngươi… Ngươi… ngươi vẫn còn sống?

Một đạo tàn hồn của bát điện chủ người này là một mỹ phụ. Nàng che miệng lắp bắp lên tiếng

– Hắn… Hắn là… Giang Bá Thép…

Hắn nhìn về phía tàn hồn mỹ phụ nở nụ cười rộng toát lên tới mang tai.

– Khè khè… Chính là ta… đệ tử cửu điện chủ tham kiến sư phụ.

Hắn chuyển ánh mắt về phía lão giả mở miệng. Tuy hắn nói chào hỏi nhưng trong giọng điệu bài ra rõ sự giễu cợt của hắn đối

với Lữ Vô Nhai.

– Ngươi…

Lão giả ngạc nhiên xong cũng kìm được xúc động trong lòng. Lúc này chậm rãi mở miệng.

– Chẳng phải ngươi vì phong ấn súc sinh kia đã bỏ mình năm đó rồi sao? Chuyện này là thế nào?

Nam tử tên Giang Bá Thép phì cười. Vẻ mặt đầy châm chọc nhìn về phía lão cùng những người kia. Hắn ha ha cười nói.

– Còn có thể thế nào? Các ngươi cũng không phải ngu ngốc mà không phát hiện ra chứ? Năm đó các ngươi có biết ta bên

trong chiến trường uyên linh khi rời khỏi địa phương đó ta đã có được thứ gì không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.