núi. Xa xa thỉnh thoảng có tiếng thú hoang dã gầm rống. Một người bình thường vào đây dĩ nhiên có chút nghe rùng rợn sợ hãi…
Trên một ngọn cô phong bỗng dưng có không gian vặn vẹo rồi một bóng người từ trong đó bay ra nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất hắn nằm đó không nhúc nhích…
Hắn xuất hiện căn bản không gây ra âm thanh gì nên ngọn núi, vẫn lặng im trong tiếng gió xào xạc mỗi khi thổi qua cành lá các táng cây.
Chỉ có những con vật nhỏ vừa giống chuột là vừa giống thỏ lớn bằng bắp chân đang tò mò ngơ ngác nhìn thi thể kia…
Năm ngày, mười ngày, rồi trải qua hơn vài tháng đến ngày thứ 100 trôi qua những con thú nhỏ hiếu kì tụ tập lại càng nhiều như không kìm nổi kích thích một con trong số đó chầm chậm tiến đến gần thi
thể rồi không ngừng ngửi ngửi vô cùng cảnh giác.
– Đột nhiên thi thể nằm im ở đấy bỏng động đậy rồi mở mắt vừa nhìn thấy người này mở mắt con vật mở to tròng mắt rồi hốt hoảng bật ngửa bụng lên hai chân không ngừng bới bới nhưng nó chẳng
biết phần lưng nó thì ở đất còn bụng thì phía trên trông khá thú vị.
Thi thể người thanh niên ngồi dậy nắm nắm đôi tay rồi nhìn xung quanh thấy con vật nhỏ vẫn ngửa bụng ngọ nguậy cái chân, hắn dùng một ngón tay búng nhẹ một cái con vật lật được chân lại chạy
như bay về bụi cỏ gần đó.
– Sinh vật thật kì lạ.
Người thanh niên vừa tỉnh dậy, xoa xoa tráng giống như quên mất điều gì…Thì thầm một câu.
Nhìn xung quanh hồi lâu rồi nhìn lại thân thể mình với bộ áo rách nát ở giữa còn thủng một lỗ lớn có thể thấy máu đã khô lại còn dính vào y phục. Hắn bất giác đưa tay sờ vào phần ngực mình xoa xoa
nhưng không thấy dấu hiệu thương tổn gì.
Người thanh niên này là võ thừa. Hắn bị truyền tống trận của lão già đưa đến vùng đất mới lạ này.
Hắn đứng dậy nhìn xung quanh rồi nhìn lại nơi hắn đã nằm bất tỉnh mấy ngày qua thấy cỏ dại cũng ngả màu vàng lại vô ý lên tiếng.
-Ta… Đã nằm đây rất lâu rồi sao? Đến cỏ cũng không có ánh sáng mất đi diệp lục ngả vàng rồi.
Nhẹ lắc đầu cười khổ, hắn cố nhớ lại vì sao mình lại nằm ở chỗ này nhưng càng cố nhớ đầu óc hắn càng cảm thấy mơ màng chỉ có ở vị trí trái tim có cảm giác đau nhói, thất lạc…
– Ta đã quên điều gì?
Hắn bất giác đặt tay vào nơi trái tim mình vuốt ve vài cái dường như hắn cảm nhận trái tim một cổ cảm giác nhu hòa ấm áp kì lạ…
– Thôi không nghĩ nữa… Ta nên… Nên… Hắn nghĩ là muốn về nhà nhưng chợt nhận ra lại chẳng nhớ mình có nhà… Hai…
Hắn thở dài. Hình như ngoài tên ra hắn chẳng nhớ nổi mình đã làm gì để có thể lớn tới bây giờ…
– Vì sao vậy nhỉ. Hắn thì thầm rồi vô thức kiểm tra thân thể hắn phát hiện trên người mình chẳng có gì ngoài một miếng ngọc bội kì lạ.
Vừa cầm miếng ngọc bỗng dưng có vài dòng khí lưu từ trái tim hắn truyền đến tay rồi đi vào miếng ngọc bội, hắn kinh ngạc mở to mắt, sau đó lại có vài luồn tin tức mơ hồ về cách sử dụng miếng ngọc
bội này, cơ bản nó giống như một cái bao có thể đựng bất kỳ thứ gì vào trong.
Hắn trừng mắt vài giây rồi bổng thì thầm.
– Thất ấn ngọc. Một trong thập cửu đại thần ấn ngọc.
Gương mặt hắn hiện lên sự nghiêm túc vô cùng vài giây sao lại lên tiếng.
– Là cái quái gì?
Hắn chao mài. Trầm tư hồi lâu hắn nhặt viên đá gần đó rồi nhè nhẹ gõ vào miếng ngọc. Âm thanh lách cách vang lên vài cái hắn chẳng thấy xi nhê gì.
– Lừa đảo a… Rỏ ràng nói là có thể chứa được vạn vật, thế nào lại chỉ có một cục đá cũng không nhét vào được.
Dự định của hắn là thử xem có để được viên đá này vào không bởi vì nếu như giống trong tin tức hắn nhận được, rất có thể bên trong thứ này có gì đó để cho hắn biết bản thân mình là ai và đang làm
gì ở chốn này.
Nghĩ là làm, phải nói là suy nghĩ này của hắn thật là có đạo lý a. Rồi hắn ra sức thêm chút thêm chút càng đập càng mạnh âm thanh bang bang vang khắp ngọn núi.
Vài giờ trôi qua. cuối cùng tảng đá to lớn phía dưới bể nát hắn giật mình dừng lại miếng ngọc bội vẫn không suy xác tí nào…
– Cứng dã mang dị trời?
Hắn trợn mắt kinh ngạc.
– Cứng con mẹ ngươi…
Bỗng dưng một âm thanh tức giận tới cực điểm phát ra từ miếng ngọc bội kia làm cho hắn nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ.
– Khứa nào vậy mà nghe giọng lại không thấy người a?
Khẻ nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh, lại chẳng có ai ở đây hắn thở dài lên tiếng.
-Chắc là ảo giác thôi, người ta nói ngủ nhiều quá thường có ảnh hưởng đến thần kinh a.
Sao đó nhìn ngọc giản trong tay yêu thích không rời.
– Hai… Đồ tốt a chắc là của thế gia nào đó… Chắc ta là người của một thế gia nào đó. Bị tập kích nên bất tỉnh nằm đây và tổn thương đến não a… Làm sao về nhà đây?
Hắn vừa nhìn xung quanh tay cầm miếng ngọc.
– Đồ tốt mả cha nhà ngươi…
Lại một giọng nói mơ hồ truyền đến âm thanh vừa xa lại vừa gần kèm theo biểu tình cực kỳ tức giận. lần này gương mặt hắn chở nên có chút âm trầm, liếc nhìn xung quanh.
Hắn vuốt vuốt miếng ngọc bổng bên trong có đoàn hào quang sương mù bay ra phát sáng, một đạo sương mù từ đó dần dần tuôn chảy nhưng kỳ lạ nó không lang ra không khí mà lại tụ tập lại một chỗ.
Võ Thừa nhíu cặp lông mày, ngưng thần quan sát, sao đó đám sương mù tụ tập lại thành một thân ảnh không rõ khuôn mặt. hắn mở trừng mắt hét lớn.
– Là quỷ…
Sao khi hét lớn gương mặt hắn còn bày ra biểu tượng vô cùng hung dữ rồi hung hăng cầm lấy cục đá ném thẳng đến đám sương mù kia,hắn vừa ném vừa hừ lạnh.
– Hừ… Ta nam tử trượng phu,nhân sinh chẳng hổ thẹn với trời đất, vì sao địa phủ lại muốn quỷ đến bắt ta.
Bụp…
Âm thanh trầm đục vang lên sau đó hình ảnh mờ ảo của đám sương mù ngưng tụ chân thật hơn, khi gương mặt trong đám sương mù ngưng tụ hoàn chỉnh thì đôi mắt nhìn chầm chầm vào Võ Thừa,
với trên trán người này hình như sưng lên một cục. Thân ảnh tức giận thét lên …
– Quá con mẹ ngươi to gan a… Lại dám ném đá vào đầu lão tử. Cả nhà ngươi là quỷ. Dòng họ ngươi đều là quỷ. Xít… Ây da…
Nói xong hắn vò vò cái đầu không ngớt dường như rất đau đớn…
Võ thừa ngơ ngác nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cổ quái…