Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 240




Mọi người hít khí lạnh, quả nhiên vẫn còn tồn tại cái loại cường đại này ở đây.

– Tấu Lục đệ dẫn mọi người chạy vòng về hướng chân núi ta đã quét thần thức qua khá an toàn, ta sẽ sớm đến cùng các ngươi, nhớ là không nên vọng động nếu được hãy cố tìm một nơi an toàn ẩn

nấp.

Tưởng Tấu Lục không dài dòng gật nhẹ đầu, hắn biết Võ Thừa này muốn làm gì, chỉ vẻn vẹn một câu.

– Đại ca cẩn thận.

Võ Thừa cước bộ dừng lại không tiếp tục duy chuyển nửa mà hắn hít sâu một hơi sau đó xoay người phóng thẳng lên không trung.

Lúc này con quái vật kia chỉ còn không đến 2km nhưng tiếng gầm của nó lại mang theo một loại sóng âm nguy hiểm, nếu người tu vi dưới thái ất chắc chắn sẽ bị bạo thể mà chết, dư âm kinh khủng

bậc này khỏi nói cũng biết trình độ khó đối phó cỡ nào.

Võ Thừa nhìn thẳng vào đôi mắt con khủng long trước mặt đột nhiên hắn phóng người thẳng về hướng con khủng long này dơ ra một cái nắm đấm như hạt cát trước mắt nó, mạnh mẽ nện xuống xuất

ra một quyền.

Nhất thời con khủng long cũng ngẩn ra một cái, thật không nghỉ nhân loại trước mặt lại dám cả gan ra tay trước hắn.

– Ta kháu, lại dám ra tay trước cả ta.

nó hung hăng giơ cao cái móng vuốt quét ngan

vèo…

âm thanh của không khí bị xé toạc vang lên, quyền đầu của võ thừa liền bị chặn lại.

cũng trong lúc đó hắn liều mình đánh ra một đạo hoa văn phức tạp.

– Khống thú quyết…

bụp…

Thủ ấn nhỏ xíu dính trên chóp mũi của con khủng long làm cho nó lé mắt nhìn cái mũi của mình một cái kinh nghi không biết tên này vừa làm gì thì đột nhiên trong đầu nó trền đến một cơn buồn ngủ.

– Mẹ nó, cái thứ gì đây? thuốc gây mê à?

Rào…

Nhưng chỉ trong tích tắc Võ Thừa đang trầm ngâm quan sát bổng sắc mặt đại biến chỉ thấy con khủng long lắc lắc đầu một cái sau đó hung hăng phóng đến mở cái miệng to như một cái nhà đớp hắn,

Phập…

cú táp nhẹ nhàng nhưng từ âm thanh của hai hàm răng nanh kia va vào nhau khiến cho Võ Thừa vừa tránh được một kích cảm thấy da đầu tê gần, nếu có camera quay chậm có thể nhìn rỏ nước dãi

của con khủng long này văng tung tóe như một trận mưa rào.

– Khống thú quyết không có tác dụng, tên này quá mạnh rồi nhưng vì sau nó còn chưa hóa hình.

Vừa nghỉ một cái cặp mắt Võ Thừa hắn lập tức lòi ra ngoài bởi vì con khủng long kia nhanh chóng thu nhỏ thân hình lại thành một tráng hán vạm vỡ cao hơn 3m với gương mặt vừa hao hao giống người

lại mang theo một bộ hàm của dã thú nhếch miệng cười đểu với hắn.

-Ý gì chứ?

Võ Thừa trợn mắt.

– Nhân loại… đã rất lâu rồi ta chưa nhấm nháp được thịt nhân loại xem ra lão thiên hôm nay cũng là có nghĩa khí a.

Tráng hán thân cao 3 mét với cái đuôi lòng thòng phía sau nhìn cũng không mấy gì linh hoạt nhưng khi hóa thành hình người như bây giờ tốc độ của hắn lại tăng lên vô cùng kinh người.

Võ Thừa sau khi ngẩn ra một cái thì cũng thở phào, chỉ sợ là ngươi ở cái hình dạng khổng lồ kia thì hơi khó đối phó, một khi ở vào thân thể của con người mặc dù có chút khác nhưng không sao, võ

thừa ta trước nay cũng chưa ngán bố con thằng nào a.

– Vậy thì đến đây và ăn đi.

Võ Thừa hét lớn, nắm đấm vung lên cũng không né tránh mà còn trực diện xong vào tráng hán trước mặt.

Ịch ịch, phịch phịch quyền cước đối chiến lên da thịt đối phương, vang lên những âm thanh trầm muộn, hoàn toàn không có tiết tấu nương tay hay sợ đòn giữa hai người này, tráng hán thân cao ba mét là một con quái vật thời tiền sử biến thành thì Võ Thừa kia dường như cũng là một đầu hung thú thời viễn cổ hồng hoang, hoàn toàn không có dấu hiệu yếu thế.

Hai người rơi vào kịch chiến dữ dội đánh từ trên không trung lại đến mặt đất, nhiều ngọn đồi, cây cối gần đó đều bị hai người này ầm ầm đụng vỡ, thời gian một nén nhang qua đi khi đám người Tưởng

Tấu Lục đã rất xa để có thể bị ảnh hưởng bởi vòng chiến thì một âm thanh gào rống kinh thiên vang lên.

– Con mẹ nó, ngươi là người phương nào?

Lúc này gương mặt tráng hán thân cao ba mét kia nhiều chỗ đã sưng tấy lên, cái mũi cá sấu còn chảy máu rỉ rỉ, hắn hung hăng phun một cây răng bị đánh gãy ra ngoài u oán lên tiếng.

Phía đối diện Võ Thừa trên cơ thể nhiều chỗ còn rỉ máu nhất là phần bả vai khi nảy giao chiến đã bị đối thủ dùng bộ hàm kia cắn vào một cái, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đôi mắt lại ẩn hiện u

quang, tử vi màu vàng xoay chuyển, khi nghe tráng hán đối diện phát ra giọng khàn khàn hắn cũng mở miệng.

– Ta tới từ bên kia đại dương, sao? ngươi sợ rồi à.

Tráng hán với cái mồm cá sấu cái mũi giật giật liên hồi đó là biểu hiện bình thường của hắn khi bị kích động, mà kích động cũng đúng thôi, bản thân hắn cũng vừa chảy qua đại chiến với hai đại yêu thú Độc Giác Hà Ngưu cùng Dực Ngân Lang đang vui vẻ đi về thì nghe cấp dưới báo tin có người tới địa bàn của hắn còn định ngắt luôn đóa hoa mà hắn cực khổ nuôi trồng.

– Ta muốn xé xác ngươi ra nhấm rượu, sau đó quẳng xương cốt của ngươi cho hoa ta từ từ hấp thụ.

Tráng hán nghiến răng nghiến lợi vừa nói cái tay còn giơ lên làm ra động tác bẻ bẻ cái gì đó nhìn cũng khá buồn cười làm cho Võ Thừa cảm thấy ghi chép thời cổ đại không sai, tuy quái vật thời đó to

lớn mạnh mẽ dị thường nhưng trí óc thì phải nói là ”não teo”.chấm hết.

nghĩ đến đây hắn cũng hung hăng lên tiếng.

– Còn ta thì muốn nhổ răng nanh của ngươi để đeo trên cổ, để thể hiện chiến tích đầu tiên của ta trên phiến thiên địa này.

Võ Thừa lại càng hung hăng dữ tợn không kém, cánh tay phải hắn đang phải bóp chặt một bên vai trái để cầm máu vì vết cắn khá sâu, phải biết rằng thể quyển của hắn đã đột phá tầng năm, như lời mọi người nói hắn đã chạm tới cảnh cửa Vô Thượng Thể vậy mà trước bộ hàm của người này cũng phải chịu loại thương thế khủng bố như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.