Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 232




Hắc ảnh mặt dù không có gương mặt nhưng trong âm thanh kì cục kia có vẻ như là hắn đang xoa xoa đôi bàn tay vì đột nhiên thấy được một thứ quý giá.

khoảnh khắc Võ Thừa hét lớn liền hướng sự chú ý của những người trên đảo. Phùng Lão tu vi cao nhất trong đám người hắn run run đôi râu mép âm thanh lại càng run rẩy…

– Không thể tin được.

những người còn lại trừ ba người Nhan Phong Ngử, Mạc thế Hải, Lỗ Phàm ra thì những người khác cơ hồ chỉ thấy được những hình ảnh chớp nhoáng của vòng chiến bên ngoài chứ hoàng toàn không

nhìn ra được thứ gì. Thế nhưng cô gái tên Hải Sa lại là người nhìn rõ không sót một chi tiết, lúc hắc bào nhân vừa xuất hiện nàng sợ quá ngất tại chỗ làm cho đám người Tưởng Tấu Lục bị dọa cho

chút nữa là rớt cả trái tim ra ngoài.

– Tiểu nảy nảy a… ngươi mà có chuyện gì khi đại ca hắn quay lại chắc chắn chúng ta lãnh đủ.

– Phùng Lão tình hình thế nào.

Trong đám người này Bạch Diện là người có vẻ điềm tĩnh nhất, hắn khi nghe phùng lão thất thần mở miệng cũng kinh nghi hỏi lão một câu.

– Ta tự bản thân tu luyện hơn 300 năm thời gian tuy chưa gọi là du sơn ngoạn thủy, thế ngoại đào viên nhưng tự tin cũng chứng kiến nhiều chuyện li kì hiếm gặp. Mà lần này ta thật không thể tin vào mắt mình nữa.

– Đến cùng là chuyện gì.

Đâu đó một âm thanh cũng có phần gấp gáp lên tiếng.

– Cái kia Linh Hoàng đại hiệp lại có thân thể trong truyền thuyết. Vô Thượng Thể.

Lão thiên a. một người vừa có Linh hồn lực cường đại đạt tới Linh hoàng trong truyền thuyết lại còn tu luyện ra Vô Thượng Thể đây là bực nào tra tấn người ta a, đã vậy còn một thân linh lực hùng hồn

như biển cả một mình độc chiến bảy Thi Quỷ Thiên Thượng Cảnh cường giả không rơi xuống hạ phong ngược lại đã chém chết một người, năng lực bực này, chiến tích bực này ta coi như một kiếp

làm người đều đã được mở mang tầm mắt.

Vừa nói âm thanh lão run rẩy kích động hồi lâu sau đó lão nhớ tới điều gì.

– Cái kia một cái Thi Quỷ vừa rồi hắn nói hắn tên là gì nhỉ. Mục Chiến… đúng rồi…

– Cái gì? Mục Chiến… không phải người này là một trong tam thần của Tây Viện sao?

Nhan Phong Ngữ ở một bên đôi mắt trợn tròn hét lớn.

– Đều này sao có thể, chẳng phải lời đồn hắn đã đạt tới cảnh giới kia bước chân vào tin không du ngoạn sao? bây giờ… bây giờ lại ở đây biến thành thi quỷ.

ẩn khúc trong này ai có thể giải thích?

– Hắn lúc xưa có là người đứng ở đỉnh kim tự tháp đi nửa thì vừa nảy cũng đã xong rồi, chết trong tay một người mà có lẽ ngay cả tên tuổi đối với thiên quỳ đảo cũng có thể nói là mơ hồ vô định vô

tung.

Mạc Thế Hải lắc đầu thở dài một cái, đại khái bố cục của Thiên Quỳ Đảo những người ở đây còn lạ lẫm gì?

Ầm…

Võ Thừa vừa xuất ra một quyền một đầu cự kình vô cùng to lớn đụng thẳng vào ba người khiến cho cả ba bay đi như một viên đạn pháo, sau đó hắn hùng hổ xông thẳng về phía đạo hắc ảnh kia một

búa chém xuống.

Hành động bất ngờ này làm cho hắc ảnh kia cũng giật mình.

– What? ngươi cái tên hỗn trướng này lại dám trực tiếp ra tay với bản vương.

Hắc ảnh giận dữ hét lớn.

Hắn lập tức vung một tay lên tạo thành một đoàn hắc vụ chắn trước người quỷ dị như một tấm thuẫn chắn công kích của đạo hồng quang kia, tư thế vô cùng không xem đạo công kích của người đối

diện để vào mắt cho tới khi.

Đạo hồng quang của cây búa Võ Thừa bổ ra lại quỷ dị xuyên qua màn sương đen kia. Hắc ảnh dưới lớp áo choàng dường như phát ra một tiếng kinh ngạc.

Xoạt…

Một tiếng kêu quái dị vang lên.

– Má nó chứ, lại là Hồn Binh. Hồn Binh của Thánh Quang Giới.

Đạo hắc ảnh âm trầm đứng đó hai con mắt màu đỏ theo đạo hồng quang kia chém xuống cũng dần lớn hơn một chút dường như hắn đã cực kì tức giận.

– Nói… ngươi là người của thế lực nào ở Thánh Quang Giới?

Tiếng nói xào xạc khó nghe tới cực điểm khi lọt vào lỗ tay người ta vô cùng chói tai.

Chỉ thấy hắn dường như nghiêm túc lên đánh ra một đồ đằng phía trước, lần này đạo hồng quang kia chính thức bị cản lại sau một tiếng keng vô cùng thanh thúy thì dường như một hư ảnh mơ hồ như

rít lên một tiếng rồi tiêu thất.

– kec kec kec… tuy là hồn binh nhưng khí linh lại yếu ớt như chưa ăn cơm như vậy cũng muốn động đến bản vương sao?

Đáp lại hắn chỉ là một đôi mắt hơi sâu vào trong. Võ Thừa lúc này đã bình tĩnh trở lại. khí tức của hắc ảnh này làm cho hắn cảm giác ngột ngạt khó thở, hiển nhiên tu vi của thứ này đã vượt qua phạm

trù bản thân hắn có thể đối kháng.

Nhưng đều hắn khó hiểu là hắc ảnh này cớ làm sao không ra tay trực tiếp với hắn mà luôn mồm hỏi này hỏi kia vậy?

Thánh Quang Giới… danh tự này hình như trước đây hắn có nghe Tinh Gia từng nói qua, theo lời Tinh Gia thì nơi này rất kinh khủng ngay cả Tinh Gia hắn cũng không muốn đến cái địa phương này.

Vã lại hắn còn có một lời hứa với người tên la A Dốt sẽ giải phóng tộc nhân người này khỏi kiếp nô lệ.

Một kích không thành Võ Thừa cũng không quan tâm đến hình tượng bản thân trực tiếp lùi về sau tấm khiên bên tay trái vẩn khư khư giữ phía trước rõ ràng hắn đang rất tập trung đề phòng hắc ảnh này

ra tay.

Khi nhìn rõ cái khiên hình thoi kia hai con mắt màu đỏ của đạo hắc ảnh này dường như lại lớn ra thêm một chút hắn thất thần lẩm bẩm.

– Gì chứ? hoa văn của Lục Bộ Tài Phán… Ta ta bị hoa mắt à? không… không thể nào như vậy được.

Trong lúc hắc ảnh kia hình như chìm vào trong suy tư Võ Thừa đã duy chuyển càng xa hắn khoảng cách đến bờ biển không đến 30m mắt nhìn thì có lẽ chỉ trong vài cái hơi thở hắn đã đến nhưng trong

lúc này đột nhiên hắc ảnh kia nâng một đầu ngón tay lên hét.

– Khóa…

Rắc…

Đôi đồng tử trong mắt Võ Thừa co rụt lại, hơi thở trở nên vô cùng nặng nề, không gian xung quanh hắn đột nhiên giống như thủy tinh ầm ầm gãy nức, chỉ còn mỏi vị trí của hắn, cả cơ thể thứ có thể

động đậy chỉ là đôi mắt đang toát ra một tia sợ hãi đầu tiên trong đời hiện lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.