– Làm việc ngươi còn chưa làm xong đi.
Võ thừa gật đầu cũng không nói gì thêm. Hắn tiến lên vài bước nhìn thẳng vào mắt pho tượng khỉ đột, tầng chính của tháp,
linh hồn lực tản ra hắn hết sức tập trung. Qua vài hơi thở hắn đã tiến vào trạng thái như ở tứ tháp.
Như lời của Ôn Kì Nhĩ. Nơi này nguyên điểm nhiều hơn tứ tháp rất nhiều từng tia sáng li ti trong đó di chuyển nhè nhẹ. Võ
thừa thấy vậy cũng không chần chờ bắt đầu đắp nặng hung thú bản mệnh của hắn…
Không biết qua bao lâu tinh gia bên ngoài quan sát võ thừa thấy hắn lúc này mồ hôi li ti trên trán đã không ích hắn than nhẹ.
– Thiệt là con bà nó chứ, đắp nặng một linh thú bản mệnh có cần phải nhìn giống một tên trúng gió sắp chết đến vậy không?
Đang nhàm chán than thở bổng tinh gia ngẩng đầu. Lúc này phía trên pho tượng có một lão giả vận một bộ đạo bào có thêu
hình một con giao long chín đầu. Lão giả cũng nhìn tinh gia bốn mắt nhìn nhau chốc lát lão giả chắp tay.
– Kính chào đạo hữu.
Bộ dạng lão giả rất nghiêm túc và chân thành.
Tinh gia cũng chấp tay. Rồi mở miệng.
– Vậy ngươi là điện chủ của cửu tháp sao?
Lão giả bay đến gần tinh gia rồi từ tốn nói.
– Ta không phải điện chủ cửu tháp.
Tinh gia nhíu mày. Nhìn lão giả. Lão giả chỉ thở dài một tiếng có phần bi ai rồi mở miệng.
– Ta là tông chủ của vạn thú tháp.
Tinh gia gật đầu cũng không ngạc nhiên. Vừa nhìn hắn đã nhận ra đạo tàng hồn này khi con sống là một cường giả kim cang
cảnh. Mà theo lời ôn kì nhĩ nói. Thì tông chủ của hắn đạt đến kim cang cảnh đỉnh phong. Người này không sai biệt lắm
– Vậy điện chủ cửu tháp chắc đã vẫn lạc rồi à?
Lão giả gật đầu khuôn mặt có chút bi ai. Nhớ đến tràng cảnh năm đó hắn thân phận tông chủ vẫn không cải biến được vận
mệnh của tông môn. Còn nỗi đau buồn nào hơn khi nhìn cơ nghiệp của mình gây dựng sụp đổ. Đồ đệ chết trận, tông môn
cũng chôn vùi dưới lớp bụi của thời gian. Lão thở dài.
– Vạn thú thú tháp đã từng rất huy hoàng chỉ tại ta vô năng…
Tinh gia gương mặt trở nên cổ quái nhìn lão giả mở miệng.
– Theo ta được biết vào thời đó tông môn ngươi cũng được xem là đỉnh tiêm trong thế lực trung đẳng vậy vì cái gì phải lâm vào
cảnh vạn kiếp bất phục như vậy?
Lão giả nghe tinh gia nói thì khuôn mặt cũng hiện lên vẻ bi tráng năm xưa..
– Đạo hữu ta không ngại kể cho ngươi. Năm đó tông môn rất phồn thịnh ta sắp đột phá cảnh giới kim cang tiến vào cảnh giới
kia. Một khi ta đột phá thì tông môn cũng sẽ tiến vào tầng lớp nhất lưu thời đó. Ta quyết định bế quan trong tổ địa. Nào ngờ
bên ngoài lại phát sinh một việc. Nói đến đây lão giả gương mặt cũng hiện lên nét giận dữ.
Trong hơn mười hai người đệ tử của ta có một người thiên tư trác tuyệt. Ngắn ngủi không đến bốn mươi năm tu luyện đã đạt
đến cảnh giới thái uất cảnh. Ta cũng nhìn thấy được sự huy hoàng trong tương lai của tông phái nhưng ta không ngờ đại đệ tử
của ta tên ngu xuẩn kia vì lòng đố kỵ đã đem một thứ sinh vật bóng tối không biết có từ đâu đem về cất vào trong hung thú trấn
giữ thập tháp.
– Sinh vật bóng tối!
Ánh mắt Tinh Gia trở nên ngưng trọng hơn ai hết hắn hiểu được sự độc hại mà cái gọi là sinh vật bóng tối mang đến.
– Đúng vậy là nó. Mọi chuyện diễn ra khi ta đang bế quan trong tổ địa nên cũng không phát hiện. Khi ta nghe tiếng động to lớn
mà không thể tập trung bế quan ra ngoài thì tông môn đã là một hồi giết chóc gió tanh mưa máu.
Bằng cách nào đó sinh vật kia đã mở một lỗ hổng không gian kêu gọi đồng loại của nó tiến vào tông môn. Chúng rất cường
hãn mà ta lại không kịp thời chấn thủ nên rất nhiều đệ tử trưởng lão đã ngã xuống. Ta chỉ có thể dùng hết sức ra tay ngăn
chặn lỗ hổng không gian kia. Tất cả đệ tử của ta cùng liên hợp chống lại đại đệ tử và hung thú bị sinh vật bóng tối ký sinh của
hắn.
Còn bản thân ta thì không thể ra tay chỉ cố dùng hết sức đóng lại lỗ hổng không gian. Chính mắt ta thấy từng người đệ tử của
ta ngã xuống chỉ còn lưu lại một đạo tàn hồn mỏng manh còn cửu đệ tử của ta… Nói đến đây lão giả giọng đã khàn đặc.
– Hắn vì không thể chống lại đại đệ tử nên bỏ ra cái giá to lớn không tiếc mạng mình cùng với hoàng cấp yêu thú của tông
dùng thân mình phong ấn sinh vật kia. Ta cũng không thể để đệ tử mình hy sinh vô nghĩa nên cũng không tiếc tính mạng chỉ
giữ được một đạo tàn hồn để phá hủy lỗ hổng không gian đó. Tuy cuối cùng lỗ hổng bị phá nhưng tông môn ta cũng không còn
lại gì tất cả có lẽ ngươi đã thấy phía ngoài kia.
Tinh gia nghe nói vậy cũng đã thoáng hiểu được vài phần
– Sinh vật bóng tối xâm lược a. Chả trách chả trách.
Tinh gia lắc đầu ngao ngán. Nhưng hắn như lại nhớ ra điều gì!
– Không đúng. Ngươi nói cửu đệ tử của ngươi chỉ mới phong ấn được sinh vật kia sao.?
Lão giả từ trong hồi ức bị kéo về hắn gật đầu.
– Đúng vậy nó được phong ấn ngay dưới chân của tông môn.
Tinh gia ánh mắt trừng lớn. Miệng lại phát ra chửi bới.
– Con mẹ nó dưới chân chúng ta có một sinh vật bóng tối mà hoàng cấp yêu thú cũng chỉ có thể bỏ mình liều mạng phong ấn
sao? Lão già chết tiệt không phải ngươi định nói phong ấn này sắp không chịu được đó chứ?
Tinh gia hổn hển hét lớn nhìn về lão giả. Lão giả khuôn mặt già nua cũng rất khó coi, trong chốc lát hắn gật nhẹ đầu.
– Ngươi!
Tinh gia khóe miệng giật vài cái vừa định nói gì lại nghe lão già kia lại nói tiếp.
– Đạo hữu đừng kích động. Bình tĩnh nghe lão phu. Ánh mắt lão giả cầu xin nhìn về phía Tinh Gia.