Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 217




Võ Thừa khi nghe phùng lão nói đến đây ánh mắt hắn phát sáng.

– Nếu như vậy không phải ta có thể nhớ bản thân mình là ai sao?

Nghĩ đến đây bản thân võ thừa hắn cũng chợt chở nên khẩn trương vô cùng. Đưa đôi mắt chờ mong nhìn về một điểm lam quan nhàn nhạt xuất hiện ở phía chân trời kia.

Lúc này quang cảnh lại trở nên vô cùng đáng sợ. Từ bầu trời đến mặt nước biển cho người ta có một loại cảm giác như tận thế tới nơi. Đối với những người có thực lực kim cang trở lên như Bạch Diện còn cảm thấy áp bách nặng nề từ đợt hít thở đã có thể cảm nhận được sự khủng bố của trời đất.

Con thuyền khá lớn tuy đã dùng tốc độ lớn nhất đi về phía một điểm lam quan kia mà tiến thế nhưng người ta có cảm giác giống như nó đang thụt lùi. Dưới mặt biển những vòng xoáy ẩn ẩn có dấu hiệu

hình thành. Gió lớn, và những tiếng ì đùng bên trong những vần mây đen bắt đầu truyền ra. Nếu hiện tượng này xuất hiện trên một vùng biển nào ở trái đất thì tất nhiên các nhà khí tượng thủy vân sẽ

phán đúng một câu. SIÊU BÃO…

Chỉ trong chưa đến một nén nhang thời gian bằng mắt thường có thể nhìn thấy xuất hiện ít nhất 10 cái vòi rồng vô cùng hung bạo như muốn rút sạch nước từ đại dương lên trên các tầng mây đen kịch

kia. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài loài thủy vật cũng bị lốc xoáy kia cuốn lên. Chúng hoàn toàn bất lực trước sự nổi giận của thiên nhiên mà chỉ ngậm ngùi chịu đựng sự trừng phạt của số phận.

Lại qua khoảng nửa nén nhang con thuyền chính thức tiến vào lưu vực của Thiên Phạt Hải Ngân. Chân chính đứng tại vị trí này mỗi một người cơ thể đều căng như dây đàn.

Võ Thừa liếc mắt thấy Hải Sa nàng dường như không chịu nổi mà chết lặng đứng đó hắn mở miệng.

– Đừng sợ. Kiều Trinh, Thanh Hà đưa muội ấy về phòng đi.

Hai thiếu nữ lặp tức gật đầu nắm tay Hải Sa đi xuống phía dưới boong thuyền. Đám người Bạch Diện cũng vô ý mà xích lại gần nhau hơn linh lực trong người đã vận chuyển đề phòng.

– Đảo Ký Ức sao. Ta phải đi lấy thứ thuộc về mình.

Chỉ thấy Võ Thừa khóe miệng nhếch lên khoanh tay trước ngực cái lưng thẳng tắp ngẩng đầu nhìn ra xa khẻ thì thầm.

Bầu trời đầy u ám, màu xanh bình thường của nước biển đã không còn, thay vào đó là một mặt biển đen kịch, cùng những bọt sóng trắng xóa đâm ngang xẻ dọc một vùng biển rộng lớn.

Lại nói đến chiếc du thuyền mà đám người Võ Thừa dự định sẽ một đường thẳng tiến đến Thiên Quỳ Đảo, lộ trình chỉ còn khoảng hai ngày đường đột nhiên ngoài khơi xuất hiện hiện tượng.

Thiên Phạt Hải Ngân.

.

.

Thiên Phạt Hải Ngân vì sao hình thành thì trên đại lục uyên linh còn chưa có người có thể cho lời giải thích thế nhưng sự nổi giận của thiên nhiên này là cơ hồ ai ở trong Vạn Linh Đảo đều hiểu rõ.

Lúc này không khí đột ngột hạ thấp bất thường và trên những vần mây đen kịch kia bắt đầu có thứ gì đó màu trắng rơi xuống. có thể bằng mắt thường thấy rõ chúng như những viên pha lê óng ánh

tuyệt đẹp nhưng lại có một loại khí tức âm hàn cực độ.

Bụp Bụp Bụp…

Mưa đá, những viên đầu tiên đã rơi xuống boong thuyền nơi đang có rất nhiều người với ánh mắt vừa khiếp sợ vừa chờ mong đang không hẹn mà cùng nhau nhìn về một hướng.

Đảo ký ức, tuy vậy xung quanh cơ thể mỏi người đều đã có một vần linh lực phòng hộ, cùng với sự xuất hiện của mưa đá, thỉnh thoảng có một vài cơn lốc bất chợt, như đao phong cắt ngang qua lang

cang mạn thuyền để lại một âm thanh xoẹt và sau đó tất nhiên một mảnh gỗ trên boong thuyền sinh sinh bị chặt đứt, vết cắt sắc bén và phẳng như thủ bút của một cường giả tinh thông kiếm đạo đến

cực hạn.

Vài người trên boong thuyền lúc này đã cảm thấy áp lực rất nặng nề. thế nhưng gương mặt kiên định của mỗi người đều nói lên một điều họ đã quyết tâm đến hòn đảo kì bí trong truyền thuyết kia.

Chiếc thuyền đang duy chuyển với tốc độ khá nhanh và ổn định đột nhiên mọi người ở phía trên bổng chao đảo một cái, lặp tức tốc độ con thuyền bằng mắt thường và trực giác có thể thấy rõ nó đi

chậm lại.

– Cái gì? là đá ngầm sao?

– Ngầm con mẹ ngươi, làm gì có loại đá ngầm ngoài khơi thâm thẩm như vậy?

Một người nhanh chóng chạy đến ba người Nhan Phong Ngữ hét lớn.

– Đại đương gia, mũi thuyền mạng bên trái không biết va vào vật gì đã bị tổn hại nghiêm trọng.

Sắc mặt ba người ngưng trọng

– Đến tột cùng là thứ gì lại có thể làm ra như vậy? không phải phía dưới đái thuyền có một lớp xích thiết sao?

Mạc Thế Hải hàm răng nghiến ken két, thực sự mà nói hắn thực sự cũng không tin tưởng lắm bằng vào con thuyền này có thể đến được bờ bên kia của Đảo Ký Ức.

– Đi… dẩn chúng ta đến đó.

Lỗ Phàm vừa định bước đi cùng tên nô tài kia thì lại một vụ va đập cơ hồ còn mạnh bạo hơn khi nảy khiến cho nhiều người trực tiếp ngã rạp xuống sàn, cùng với đó một tiếng hét lớn đầy kinh hãy vang

lên ở đâu đó trên boong thuyền.

Chỉ thấy trong không gian phải nói là không còn nhìn thấy quá 10m rõ ràng lại xuất hiện một cây thiên trụ to lớn, nó dường như đâm thẳng lên đụng vào cả tầng mây đen trên trời và đang có uy thế ngã

đập mạnh xuống phía dưới, vị trí tương đối xảo diệu, giữa thân thuyền.

– Quái vật Hắc Minh Khổng Chương, đó là xúc tua của nó.

Phùng Lão thân thể thẳng tắp ánh mắt sắc bén đến cực điểm lên tiếng.

Sao đó mọi người ai cũng có thể thấy rõ cây trụ to lớn kia nào phải thứ gì khác, phía trên nó còn có nhiều cái giác bám mỗi cái có bán kính hơn 5m có thể tưởng tượng con quái vật này đã to lớn đến mức độ nào.

Xúc tua to lớn kia không chút kiên dè nó ầm ầm nện thẳng xuống giữa thân thuyền, khoản khắc còn cách mạng thuyền không đến 5m Phùng Lão lặp tức chóng cây quải trượng xuống mạng thuyền, hai

tay lão trực tiếp múa mai tạo ra một đồ đằng phức tạp, thứ này lặp tức phình to ra chỉ trong vài nhịp thở đã che phủ toàn bộ phía trên con thuyền, cái xúc tua kia của hắc minh khổng chương cũng đã

đập đến.

Ong…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.