Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 215




Võ Thừa thấy cảnh này hắn cũng nghẹn một bụng khó nói, tại sao những người này cứ liên tiếp đi đến chào hỏi này kia, ta lúc sáng vừa ra tay giết người a, cái ta nghĩ đến là đợi các ngươi kéo đến và một hồi đại chiến… aizzz…

Hắn thở dài một cái lại có cảm giác hoài nghi nhân sinh.

Cái suy nghĩ này của hắn nếu để đám người từ sáng giờ không ngừng lui tới chào hỏi lôi kéo biết được chắc cũng tại chỗ phun vài ngụm máu mà ngất.

đại ca a, cái gì cũng được nhưng ngươi biết Linh giả ở Thiên quỳ đảo là một dạng tu sĩ được người ta ngưỡng mộ đến mức độ nào không? huống chi ngươi lại là một Linh Hoàng cường giả chỉ là

điểm này thôi cũng sẽ khiến cho toàn bộ thiên quỳ đảo không ai mà không muốn tìm đến ngươi để mà chào hỏi một phen a, phải biết rằng, luyện dược, luyện khí, Linh trận v. v… tất cả đều đó thì chỉ có

Linh Giả như ngươi mới có thể có lý giải hết được.

– Các vị là…

Võ Thừa sau khi trầm ngâm cũng mở miệng lên tiếng.

– Ha ha thật ngại quá. Chúng ta là ba người phụ trách trên chuyến thuyền này.

– Ồ hóa ra các ngươi là chủ thuyền này sao, mời vào trong.

Ba người nghe trong lời nói Võ Thừa cũng không mấy gì khó chịu thì thở phào một hơi, sợ nhất là người này vừa biết bọn họ là chủ thuyền lặp tức chất vấn chuyện khi sáng thì lại là một chuyện khác.

Ba người đi vào cũng đưa mắt nhìn thấy Phùng Lão.

Thế nhưng rồi cũng chỉ gật đầu một cái xem như là chào hỏi hiển nhiên cũng có vài phần quen biết. Ba người này cũng hoàn toàn chắc chắn vị Linh Hoàng này không phải người của Nam Viện, bởi vì

với cấp độ như người này. Học Viện Thiên Quỳ sẽ dùng mọi phương pháp hồng lôi kéo về đến tay.

Sao khi chào hỏi khách khí một phen ba người này cũng không có nhiều tinh tức về đám người Võ Thừa chuyện này họ cũng đã sớm đoán được, chỉ là khiến họ cảm thấy nhẹ lòng là người này cũng

không có ý tra hỏi về vấn đề Lý Trọc kia. chỉ nghe Võ Thừa này nói.

– Ta chỉ muốn cùng những người anh em này đi du ngoạn một chuyến sẽ không có ý định gì to tát thế nên các ngươi cứ xem như mọi chuyện bình thường thôi.

– Ồ… nếu đã vậy, chúng ta xin mời đại nhân uốn vài ly vậy thật là vinh hạnh khi được cùng một chỗ với ngài.

– Tốt…

Ba người chuẩn bị đưa ánh mắt chờ mong nhìn Võ Thừa nhưng lại nhận một tiếng tốt từ hắn không có gì là nghĩ ngợi, nhất thời cảm giác ba người này như nằm mộng. Được đối ẩm cùng một Linh Hoàng cường giả chỉ việc này thôi khi kể ra giang hồ cũng có thể để cho họ tự hào đến đời con đời cháu.

.

.

Tối hôm đó trên bong thuyền.

Ba người thân là thuyền trưởng liền mở một đại yến tiệc trên boong hiển nhiên về việc này những người cùng ở trên thuyền lúc này cũng được thơm lây, ăn thịt uống rượu nhưng tất nhiên cũng chẳng

có ai dám đến gần chiếc bàng có Võ Thừa đám người đang ngồi, cũng từ lời nói của Nhan Phong Ngữ có thêm một số người tu vi cũng không dưới Vô Thượng cảnh đến ngồi chung một bàn, tất cả

đều có chung một đều đó là vô cùng khách khí với vị Linh Hoàng vừa mới xuất hiện với cái tên khá lạ này. Võ Thừa.

.

.

Thiên Quỳ Đảo.

– Cái gì một Linh Hoàng hoành không xuất hiện trên thuyền của ba tên Nhan Phong Ngữ sao? Mẹ nó chứ tin tức rắm chó ở đâu ra mà hoang đường tới vậy?

Trong một phòng ốc xa hoa người này đứng bên cạnh cửa sổ vừa đọc tờ giấy vừa chửi bậy một câu.

– Linh Hoàng Cường giả lại chọn đi trên một chuyến thuyền bình thường xem ra người này tính tình cũng có chút quái dị a.

– Linh Hoàng, đúng thật là Linh Hoàng… nhanh lập tức cho một chuyến thuyền ngự không cấp Thiên Khôi ra tiếp đón người đó.

Ở một đại điện rộng lớn trên Thiên Quỳ một âm thanh có phần gắp gáp từ một lão giả truyền xuống, lập tức có người hô ”vân”một tiếng không chút chậm trễ.

– Trình Lão Sư người kia sẽ nhận lời mời của chúng ta sao?

một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp vận một bộ thanh lam bào lộ ra đường cong mê người lên tiếng.

Lão già trình lão chà sát hay bàn tay thô ráp của lão bộ dạng vô cùng khẩn trương nói,

– Ta cũng không chắc lắm nhưng với điều kiện của chúng ta.

lão vừa nói vừa nghĩ nghĩ sau đó xoay đầu lại nhìn cô gái này nhìn từ trên xuống dưới một cái, cô gái này đột nhiên mài liễu dựng ngược.

-Trình Lão Sư ngươi nhìn gì đó.

Lão già này mới đập vào đùi mình một cái âm thanh chát chúa vang lên nói.

– Đúng rồi ngươi là người nên đi mới đúng. Lệ lão sư ngươi nên đi một chuyến mời người này về Tây Viện chúng ta a… dùng mọi thủ đoạn của ngươi chắc chắn sẽ mời được người đó.

Cô gái này ngẩn ra một cái sao đó trầm ngâm.

.

.

Rất nhiều nơi đồng loạt có rất nhiều chuyến thuyền ngự không bắt đầu phi hành ra ngoài biển, mục tiêu của họ không gì khác là vị trí mà Võ Thừa đám người, lúc này đang chè chén trên boong của một

chiếc du thuyền lướt sóng bình thường.

Trên boong của chiếc du thuyền, Tiệc tùng vẫn tiếp diễn, mọi người ăn uống no say vui vẻ đàm tiếu và hiển nhiên Võ Thừa là người được mời dùng rượu nhiều nhất.

Tuy nhiên bằng vào chuyện ăn nói có phần phải nói là ngu dốt của tên này mà không ít lần những người ở đây phải đổ mồ hôi, nói đi thì cũng phải nói lại, ngược lại thu hoạch của đám người Bạch Diện thì không tệ.

Bằng vào tài trí của Tưởng Tấu Lục hắn rất nhanh cũng nắm sơ bộ được thông tin trên Thiên Quỳ Đảo coi bộ là đại khái rõ, về việc này chắc chắn sẽ hữu ích cho đám người chân ướt chân ráo khi tới

đây.

Cuộc vui cũng đi đến lúc nửa đêm lúc này có người đã say xỉn cơ hồ rụt tại bàn tiệc thì bỗng dưng một chuyện phát sinh, mà những người đầu tiên phát giác sự dị thường này đang cùng nhau ngồi

trên một bàn tiệc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.