– Hai triệu thượng phẩm linh thạch để ngươi không chết.
– Gì?
– Các hạ… ngươi như vậy là…
– Không đủ sao?
Lời nói Lý trọc bị chặn ở của miệng, chỉ thấy gương mặt võ thừa càn trầm xuống.
-Ý người là gì?
Lý Trọc khó hiểu hỏi lại.
-Ý ta là với một Triệu Thượng Phẩm thạch cũng không đủ để giữ cái mạng của ngươi khi đã động đến nàng.
Ong…
Một luồng ba động thần hồn quét ngang, khiến cho mọi người trên boong thuyền đang ở gần nơi xảy ra xung đột chỉ thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, họ chỉ thấy giống như một trận buồn ngủ ập đến rồi
rất nhanh biến mất, thế nhưng phía người của Từ Hợi Bang thì khác.
Âm thanh câu nói vừa dứt bên tay của hơn 20 người phía sau Lý Trọc và bản thân hắn chợt vang lên những tiếng âm gào thét thê lương dữ dội. những âm thanh này không gì khác là âm thanh của
những người vô tội chết dưới tay bọn chúng.
Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh này đột nhiên khó hiểu bởi vì bọn họ chỉ thấy đám người Từ Hợi Bang đột nhiên ôm đầu, đôi mắt trợn ngược gương mặt vặng vẹo thống khổ vô cùng, tiếp đó
đồng tử trong mắt những người này tròng đen bắt đầu co rụt lại cho đến khi đôi mắt mỗi người sau đó chỉ còn thuần một màu trắng dã.
Mọi chuyện nói thì chậm nhưng thực chất tất cả đám người Từ Hợi Bang đối diện ánh mắt Võ Thừa kia cho đến khi tất cả đổ gục xuống sàn chỉ qua vài nhịp thở.
Sau đó Võ Thừa lại đưa ánh mắt của hắn nhìn về phía lão giả đang ở sau lưng ba người ăn vận xa hoa kia, một cái liếc mắt này khiến cho lông tóc lão có dấu hiệu dựng ngược, Lão lập tức nắm chắc
cây quải trượng trong tay như dùng lực cắm xuống sàn gỗ, xung quanh lão một tầng kết giới vô hình bao quanh bốn người phía lão vào trong.
Võ Thừa thấy vậy thì nhíu mày. hắn hiện tại lực lượng linh hồn đã kinh khủng đến nỗi có thể sánh ngang với một Linh Hoàng cấp độ, nếu muốn mạnh mẽ phá vỡ kết giới kia của lão giả bằng một cái
ánh nhìn cũng có thể, thế nhưng có lẽ sẽ dẫn đến phiền phức, là địch là bạn còn chưa biết rõ thể nên hắn chỉ hơi dừng lại một thoáng rồi rời ánh mắt đi.
Làm xong tất cả chỉ thấy đám người Võ Thừa rời đi cũng không ở đây nửa, chỉ để lại rất nhiều người chứng kiến cảnh tượng quỷ dị vừa rồi không ngừng thở hổn hển, phía sau lưng áo đã ướt đẫm mồ
hôi.
– Linh Hoàng… chắc chắn là Linh hoàng… ông trời ơi ta tu luyện gần trăm năm chưa gặp một vị đại nhân Linh Hoàng nào cả, ta cứ tưởng chuyện này chỉ có trong truyền thuyết thôi chứ.
Lập tức có tiếng kích động xen lẫn sợ hãi vang lên. cùng với đó là hàng loạt các vệt sáng nhiều màu khác nhau và bay về rất nhiều phía khác nhau xuất phát từ boong thuyền này, tất nhiên những thứ
này là ngọc giản truyền tin tức, kèm theo một vài hình ảnh đơn thuần.
Hai Thanh niên cùng một cô gái đi theo Lão Giả kia thì chỉ khẽ nhíu mày, một người mi thanh mục tú mài kiếm mắt sáng sau khi hết kinh ngạc vì cảnh tượng quỷ dị vừa rồi hắn quay về phía sau lên
tiếng.
– Phùng Lão người kia thực sự là Linh Hoàng sao?
– Chúng ta có nên đến chào hỏi vị đại nhân kia một tiếng không? nếu được có thể mời ngài ấy về với Nam Viện chúng ta.
Cô gái trẻ trong ba người lại lên tiếng, nàng này mi thanh mục tú, gương mặt trái xoan, đôi mắt linh động. cũng là một tiểu la lị không thua kém gì nhan sắc của các nàng Kiều Trinh cùng Thanh Hà.
Lão già Phùng Lão trầm ngâm chốc lát, ba người mà lão bảo hộ này còn chưa biết về sự đáng sợ của người kia, lúc trước chỉ là lão muốn tiến lại gần cô gái kia hoàng toàn không có tỏa ra một chút
địch ý, chỉ vậy thôi cũng khiến người kia vô cùng đề phòng lão, nhớ lại một cái nhìn khi nãy, rõ ràng là một lời cảnh cáo, nếu lão có suy nghĩ gì khác thì tốt nhất nên suy nghĩ lại.
– Được, chúng ta sẽ đến chào hỏi một phen!
Dưới boong thuyền.
Trong một phòng vô cùng sa hoa có vài người ngồi xoay quanh một bàn uống trà, đây có ba người trung niên khí tức trên người mỗi người đều vô cùng mạnh mẽ, họ vừa cười vừa đàm đạo đột nhiên
có một thanh niên sắc mặt xanh mét cũng không thèm gõ cửa trực tiếp xong vào.
– Đại Nhân, Đại nhân…. có có…. có…
Người này bộ dạng như gặp quỷ ngay cả nói cũng không nói thành lời cứ nghẹn họng nhướng mày mở to tròng mắt cố rặn ra một lời nhưng không được.
– Mẹ nó chứ, chuyện chó má gì lại khiến ngươi giống như gặp phải Hắc Minh Khổng Chương thế hả?
Một người trong ba người nhìn bộ dạng của tên này nhịn không được mắn lớn một câu.
– Hoa… hoa..
– Hoa con mẹ ngươi, nhanh bình tĩnh nói ta nghe có truyện gì?
Người trung niên đang ngồi trên bàn trợn mắt, nhất thời làm cho thanh niên kia quỳ rạp xuống hắn cố hết sức hét lớn.
– Linh Hoàng!
Cả ba người đều ngẩn ra một cái, một người trong đó sắc mặt ôn hòa đi đến đỡ tên thanh niên này lên vổ vổ lên bả vai hắn vài cái lặp tức cảm giác khẩn trương đến không thể mở miệng của hắn liền
tiêu thất, bản thân hắn bình tĩnh trở lại.
– Ngươi nói xem đến cùng là gì? Linh Hoàng, ngươi nói nghĩa là gì?
Người này hít sâu một hơi kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc phát sinh trên boong thuyền qua một lần, phải công nhận người này có trí nhớ rất tốt kẻ không sót một chi tiết nào.
– Cả ba người nghe xong câu truyện của thanh niên này nhất thời trầm mặt.
– Mạc Thế Hải, Lỗ Phàm. hai người các ngươi nghĩ thế nào?
Mạc Thế Hải người này có bộ râu quai nón, cằm có để râu rìa, nhìn khá bặm trợn, tính tình coi bộ là không được kiên nhẫn lắm và còn kèm theo hơi hỏa bạo, cho nên lúc nảy nhịn không được mà lớn
tiếng quát mắng người thanh niên vào báo tin kia. Lúc này khi trong phòng còn chỉ ba người hắn nhíu mày nói.
– Chỉ một cái ánh mắt khiến cho hơn 20 người chết bất đắc kỳ tử người này ta nhất định phải chào hỏi một lần.
Trung niên lên tiếng hỏi hai người nhẹ gật đầu, lại nghe Lỗ Phàm lên tiếng.
– Đám người Lý Trọc của Từ hợi Bang cậy vào Từ Thiên Lý tên kia mà làm sàng làm bậy kết quả nhận quả đắng thì không nói gì, nhưng vì sao lại là ngay trên thuyền của chúng ta chứ, haizzz.
– Hừ… Từ Thiên Lý thằng oắc con này ta sớm đã không vừa mắt. hôm nay người của hắn đá phải thiết bản một phần cũng do hắn mà ra.