Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 212




– Kim Cang cảnh trung kỳ. Ngươi muốn động đến nàng thì phải hỏi thanh kiếm của ta có cho phép không đã.

– Ngu ngốc. khe khe khe…

Người này lặp tức vung trường thương đâm thẳng về phía Cầu Lục Quý. phía đối diện cầu lục quý cũng không chút kiên dè dù sao hắn cũng đã từng là một thiên kiêu trong gia tộc muốn hắn không

đánh mà rút thì cũng là chuyện hoang đường.

Tiếp đó là những tiếng đinh đoan va chạm không dứt, tuy thanh kiếm của Cầu Lục Quý nhìn khá to và nặng nề nhưng trên tay của hắn không có gì là có biểu hiện chậm chạp, mõi kiếm vung ra kết hợp

linh lực cuồng bạo hắn sử dụng như một cây chùy lớn một kiếm quét ngan. âm thanh vu vu như đang cắt đoạn không khí.

Đinh…

Nam tử đầu trọc trước mặt lùi lại hơn 10 bước nhưng thần sắc hắn vẫn ung dung hiển nhiên hắn tự tin vào tu vi của mình.

– Khe khe khe… có ý tứ… lại đến!

Trận chiến nơi đây bộc phát, nhất thời đưa đến ánh mắt hiếu kỳ của rất nhiều người trên boong thuyền. Kèm theo đó là những tiếng bàn tán.

-Tên đầu trọc kia không phải là người Từ Hợi Bang. Lý Trọc sao? hôm nay hắn nhìn trúng thứ gì lại đi gây sự với người ta à?

– Xịt… nói nhỏ thôi, tên này nổi tiếng bất lương, chuyên tính kế hại người đặc biệt thù dai như đỉa, ngươi nên cẩn thận lời nói…

– Ha ha… lại náo nhiệt như vậy. Bá huynh ta cược Lý trọc tên kia sẽ thắng hai nghìn trung phẩm linh thạch ngươi thấy sao…

– Mẹ kiếp tên Lý Trọc này xưa nay danh tiếng quá rõ ràng rồi, có cơ hội ta cũng muốn đánh hắn..

Lúc này Ở một hướng khác có vài người y phục xa hoa cũng từng bước tiến đến, trong đó có hai nam tử một cô gái cùng một lão giả, lão già này có lẽ là người hầu, sau khi nhìn cảnh chiến đấu một

lúc đôi mắt đục ngầu của lão già nhìn sang Hải Sa bộ dạng đang rất sợ hãi và đang ngóng nhìn tứ phía, dường như tìm người, lão nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam của Hải Sa đột nhiên đôi mắt đục

ngầu kia dường như hiện lên một tia kinh ngạc.

Bước chân lão có phần chậm lại tách khỏi ba người hai nam một nửa kia như muốn tiếng về phía Hải Sa nhưng chưa bước được đến bước thứ ba đột nhiên đôi chân lão khựng lại, lão nghiêng đầu

nhìn về một hướng khác, nơi đó có một người cũng không nhanh không chậm đi về phía Hải Sa nhưng đôi mắt người này dường như đang khóa chặt lấy lão.

– Cao thủ.

Thầm hô trong lòng một câu như vậy rồi lão trở về bộ dạng già nua của mình và tiếp tục đi theo sau lưng của ba người kia.

Phía xa Võ Thừa cũng không tiếp tục nhìn lão nửa, lúc này Hải Sa đã nhìn thấy hắn cho nên khóc sướt mướt, chạy đến nấc nghẹn.

– Đại Ca Ca… thằng đầu trọc hắn nói muốn lấy máu muội để về luyện đan a… hu hu ta không muốn bị ăn thịt a… đại ca huynh cứu ta…

Lúc này đám người Bạch Diện cũng đã đi đến, họ không trực tiếp ra tay mà đứng xung quanh Hải Sa ý tứ thủ hộ rất rõ ràng.

Nếu ngay lúc này có người nào của tên Đầu Trọc dám tiến lên khẳng định lãnh đủ hậu quả.

Lý Trọc sau khi một thương đánh văng Cầu Lục Quý hơn 10 bước thì hắn cũng dừng lại không tiếp tục tấn công nửa mà nhìn đám người Võ Thừa vừa đi đến.

– Đừng nói Lý mổ ta không nói lý lẻ với các ngươi. cô bé này đã lấy Hải Mả Thạch Anh của ta. các ngươi đã đến đông đủ như vậy thì cũng nên cho Lý mổ một cái công đạo a.

Mọi người nhất thời ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Hải Sa chỉ thấy nàng đang rụt cổ lại cất giọng nhỏ xíu.

– Là ta nhặt được thôi mà.

Võ Thừa nhíu mày, hắn biết rõ tính cách của cô bé này, tuy tinh nghịch nhưng nàng rất thuần khiết, tất nhiên nàng sẽ không chủ động lấy đồ của người khác.

– Hừ… các ngươi nghe rồi đó, Hải Mã Thạch Anh kia Lý mổ cùng anh em trong bang hội tân tân khổ khổ mới tìm thấy được ở một dãy đá ngầm xa xôi ngoài khơi, vậy mà con nhóc này lại nói nhặt

được? thế thì công lý ở đâu?

– Là ngươi tìm được trên một bãi đá ngầm hay lấy trong tay của người khác a?

Đâu đó một âm thanh nho nhỏ vang lên làm cho Lý Trọc này vuốt vuốt mũi một cái hắn nói tiếp.

– Dù sao thì vật ấy là của chúng ta, hoặc là trả hoặc là gây chiến. tuy các ngươi đông nhưng anh em chúng ta cũng nhiều người, các ngươi nên thông minh một chút.

Nói đến đây hắn hơi đảo tròng mắt nhìn về phía Hải Sa dường như hắn rất tiếc nuối vì không thể bắt được nàng làm con tin.

Võ Thừa đưa đôi mắt có phần hơi sâu của hắn khẽ liếc nhìn Hải Sa, sau đó hắn hỏi nhỏ.

– Hắn có làm gì muội không?

Những lời của tên Lý Trọc Võ Thừa hắn hoàn toàn không bỏ vào tai, kể cả một số người ở đây khi nghe đến danh tiếng của tên này và những lời phân trần của hắn đều trề môi khinh bỉ.

Chỉ thấy Hải Sa vén ống tay áo nàng lên có một vết cắt khá nhỏ nhưng vẫn rỉ máu,Võ Thừa lặp tức nắm lấy chỗ vết thương của nàng không cho mọi người nhìn rõ vì bản thân Hải Sa nàng có dòng máu

khác thường.

– Huyết dịch màu lam.

Lão giả đi theo ba người thanh niên nam nữ ân vận xoa hoa lúc trước khẽ thì thầm chỉ mình lão có thể nghe được, lúc này đôi mắt lão như ẩn như hiện từng tia sáng kì dị.

Sau khi ra hiệu cho đám người Bạch Diện đi đến nhất là hai cô gái nhanh chóng xử lý vết thương cho nàng Võ Thừa mới quay đầu nhìn Lý Trọc.

Khoảnh khắc va chạm ánh mắt Võ Thừa, Lý Trọc cảm giác như có tiếng sấm rềnh giữa trời quang, hắn cảm giác lồng ngực có một tảng đá nghìn cân đang đè xuống, nếu ở phía sau hắn không có trên

dưới 20 người có lẽ hắn đã trực tiếp xoay đầu nhảy xuống biển rộng thà một lần đại chiến với lũ quái vật biển bên dưới còn hơn đối diện với ánh mắt của người này.

Ngay sau đó Võ Thừa không mặn không nhạt hỏi một câu.

-Thứ này giá bao nhiêu?

Lý Trọc gian nang mở miệng.

– Một… một triệu thượng phẩm linh thạch.

một cái giá vừa nói ra khiến cho những người ở đây có xúc động muốn xong lên tẩn cho tên khốn nạn này một trận.

– Mẹ nó chứ… thứ này tuy không bán tràn lan ngoài chợ, thì cũng có thể mua được ở một số tiệm đá quý. ngươi muốn cắt tiết người ta sao?

Võ Thừa vẫn điềm tĩnh không nói lời nào lập tức vung tay.

một cảnh tượng khiến cho nhiều người không khỏi hít từng ngụm khí lạnh, 1 Triệu thượng phẩm linh thạch như một tòa núi nhỏ mang theo một luồng ba động linh lực tinh thuần hùng hồn khuếch tán.

Lý trọc mở to tròng mắt, hắn không nghĩ bản thân chỉ nói đùa một câu lại có thể thấy một hiện tượng phải nói là kinh tâm động phách thế này, sự sợ hãi lúc trước liền tiêu tán thay vào đó là ánh mắt

tham lam, hắn liếm liếm bờ môi khô khốc của mình sau đó cắn răng hét lớn.

– Tốt… nếu đã vậy thì số Linh thạch này là của Lý mổ.

Mọi người từ trong bàng hoàng tỉnh ngộ. một viên hải mã thạch anh lại có giá một triệu thượng phẩm thạch, lão thiên của ta, nếu vậy thì đây ta có hơn trăm viên đây chỉ cần nghìn khối là được a.

Thế nhưng mọi người ở đây đều biết, chuyện sẽ không ngon ăn như thế, nhất là người vung tay lấy ra một triệu viên thượng phẩm linh thạch kia.

Cung trong một khắc sau đó khi Lý trọc cắn răng bước lên một bước thì câu nói tiếp theo của Võ Thừa vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.