Sáu người có hai nữ và bốn nam, những người này toàn vận những bộ y phục đắt tiền loại thượng hạng, nhìn qua đã khác một trời một vực với người dân sống ở đây, ai cũng có một loại khí chất bất
phàm hiển nhiên đã là thiên kêu của một thế lực nào đó lâu năm hoặc cũng là con cưng trong gia tộc, thế nhưng lúc này họ cũng phải chung tay với mọi người tích cực kéo lưới.
Một thanh niên gương mặt rất anh tuấn với bộ dạng vô cùng ủy khuất hắn vừa kéo vừa len lén nhìn Võ Thừa chằm chằm từ phía sau lưng, thế nhưng đến khi Võ Thừa xoay đầu khẽ liếc hắn một cái
người này lại với bộ dạng vô cùng tích cực hì hục kéo lưới.
Cảnh tượng này nếu có người của Vạn Độc Tông ở đây có lẽ ai nhìn thấy chắc phải sốc đến chết lặng, bởi vì đây chính là một trong các vị thánh tử của họ Ngủ Thánh Tử Bạch Diện.
Một tháng trước khi Võ Thừa dò xét bên trong Thất Thần Ấn thì mới phát hiện ra một chiếc địa trạch chuyến thuyền bên trong, nếu không gặp thứ này có lẽ hắn cũng đã quên Tinh Gia đã phong ấn
những thiên kiêu của vài thế lực ở Thâm Uyên bên trong, bởi vì lúc đó Võ Thừa còn chưa hồi phục được bao nhiêu nên hắn cũng không vội thả những người này, hắn biết bản tính của những người này
vô cùng kiêu ngạo không khéo lại có kịch chiến xảy ra, mãi cho đến cách đây năm ngày khi hắn cảm nhận bên trong cơ thể đã hồi phục được một phần khí lực hắn liền thả những người này ra ngoài.
Vừa được Võ Thừa Thả ra sáu người này khi đứng đối diện với hắn cũng không phải không có ý định phản kháng hoặc tẩu thoát thế nhưng khi họ trực diện đối diện ánh mắt với người trước mặt nổi
ám ảnh từ một đoạn thời gian trước lại hiện lên, khi đó bọn họ vô cùng cao ngạo, cho đến khi mỗi người nhận một tát của người thanh niên trước mặt này khiến cho cả trời đất như đảo lộn cả lên tiếp
đó là họ cũng không còn biết gì nửa, chỉ nghe người trước mặt nói một câu.
– Địa phương này rất xa nhà các ngươi, nơi đây được gọi là Vạn Linh Đảo nếu các ngươi nghĩ bản thân có thể về lại được nơi đó thì cứ việc đi ta không cản, hoặc ở đây cùng ta cho đến khi ta phục
hồi thể trạng sẽ cùng các ngươi tìm con đường về nhà.
Người thanh niên trước mặt sáu người bọn họ đứng đó gương mặt không vui không buồn chỉ là từ sau khi nghe nói đến địa danh Vạn Linh Đảo thì cơ hồ sáu người này có xúc động muốn ngã ngửa,
trong lòng gào thét.
– Con bà nó tên biến thái này làm gì mà mới bao lâu lại có thể duy chuyển từ thâm uyên đến đây được?
– Không… không thể nào ngươi gạt ta…
Bạch Diện là người đầu tiên không tin vào lời nói Võ Thừa hắn nhún người dùng tu vi thái ất cửu trọng của hắn nhảy lên giữa không trung phi hành, Võ Thừa ngay cả liếc nhìn cũng không nhìn lấy một
cái hắn tiếp tục nhìn năm người còn lại hỏi?
– Các ngươi thì sao?
Những người này gương mặt ai cũng âm trầm không nói một lời, Võ Thừa cũng không gắp gì qua khoảng năm phút thì hắn mới nói.
– Nếu không có việc gì thì các ngươi dùng một chiếc thuyền chèo ra biển đón tên kia về thôi, hắn chắc chắn bị một màng phòng hộ đánh cho rớt xuống biển. nói xong Võ Thừa xoay người đi ra cùng mọi người đánh cá.
Sáu người này bán tín bán nghi nhưng cũng cắn răng dùng một chiếc thuyền nhỏ chèo chóng ra hướng Bạch Diện rời đi nửa ngày sau lại chèo trở về trên thuyền Bạch Diện vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Kể từ ngày đó Sáu người này rất nghe lời Võ Thừa, hể hắn làm gì thì làm đó không dám có ý định gì nữa, cũng từ ngày đó những dân làng ở đây lại đón thêm những người xa lạ này ở lại.
Người dân ở đây rất chất phát thật thà có lẽ cả đời họ cũng chưa từng đi ra ngoài biển cả quá xa, bởi theo lời của Cha Hải Sa cứ đi ra được hai hải lý sẽ có bão tố thổi họ quay trở về đảo. thế nên có
thêm người lại có thêm niềm vui.
– Đại Ca xong mẻ lưới này tối nay chúng ta lại đốt lửa nướng nhé.
Một âm thanh quen thuộc vang lên chính là Hải Sa, nàng hôm nay vận một bộ váy màu vàng nhạt dĩ nhiên ở trên đảo này là không thể có loại vải đắt tiền này được, nhưng vì hai cô gái đi cùng bạch diện
tên Lý Kiều Trinh, cùng Thanh Hà hai nàng ngày hôm đó cũng bị Tinh Gia phong ấn vào bên trong địa trạch chuyến thuyền, vì thấy cô gái này rất thân thích với Võ Thừa mà còn gọi hắn là Đại ca Võ
Thừa dường như cũng rất ưu ái cho nàng thế nên hai cô gái này cũng không ngại cho nàng nào là đồ đẹp nào là trang sức.
– Được, mọi người cùng chung sức nào.
Võ Thừa hô lớn lại hì hục kéo lưới tất cả mọi cũng vui vẻ làm theo.
Một đống lửa nghi ngút có vài chục người ngồi xung quanh thành một vòng tròn, vừa ăn cá biển nướng, vừa uống rượu, và nghe Thanh niên tên Tưởng Tấu Lục kể truyện ai cũng say sưa.
Người này được mọi người chú ý cũng ra vẻ đắc ý cầm cái quạt thường ngày của hắn phẩy phẩy vài cái uống một hớp rượu rồi lại kể tiếp, nội dung câu chuyện cũng là các địa danh nổi tiếng trên đất
Thâm Uyên của hắn và các truyền thuyết về các cường giả đang ở đó.
Võ Thừa cũng vui vẻ vừa uống rượu vừa nghe người này kể truyện từ đó hắn phần nào cũng nắm được tên một số vị cường giả trên mảnh đất thâm uyên kia.
Hai cô gái thì tâm sự cùng Hải Sa nhìn các nàng cũng rất hòa thuận hữu hảo. Hải Sa nàng hoạt bát vui vẻ cũng dễ chiếm được tình cảm của mọi người. Về việc này phụ thân Hải Sa là người vui vẻ
nhất, hắn rất mừng vì cô con gái của hắn hôm nay cũng không còn chọc ghẹo hắn nửa nghĩ đến những tháng ngày lúc trước hắn thật có xúc động muốn khóc thật lớn vì sung sướng.
Riêng chỉ có Bạch Diện gương mặt thì như táp phải con ruồi, hắn cả ngày trầm mặt.
– Bạch Diện huynh chuyện đến nước này chúng ta cũng không nên quá cố chấp a.
Cầu Lục Quý người vác theo một thanh thiết kiếm to lớn bên cạnh Bạch Diện nhỏ giọng lên tiếng. Bạch Diện cười khổ nói.
– Ta ở đây thì cũng không vấn đề gì nhưng vì cái gì người kia cứ bắt chúng ta không sử dụng linh lực để làm việc chứ, thiệt con mẹ nó kéo lưới cả ngày ngươi nhìn xem cả hai tay ta đều phòng lên cả.
Hắn vừa nói vừa đưa đôi tay thư sinh của mình ra thật sự đã bong lên một lớp da trong đó còn có thể thấy có nước rõ ràng bị chay phòng.
Cầu Lục Quý cũng đưa đôi tay hắn lên rồi cũng lắc đầu cười khổ, hắn nói.
– Có lẽ đây là trừng phạt của hắn với chúng ta đi a. haizzz phận làm tù binh là phải chịu.
Lúc này bên tai bọn họ đột nhiên vang lên âm thanh của Võ Thừa.
– Tin ta đi, rồi một ngày các ngươi sẽ cảm thấy khác biệt vì những việc đã làm ngày hôm nay.
Hai người này giật bắn mình, len lén đưa ánh mắt nhìn Võ Thừa chỉ thấy hắn cầm một bầu rượu lớn ngửa cổ ực ực uống, hai người này trong lòng dậy sóng thật không ngờ nhất cử nhất động của bọn
họ lại bị người kia nhìn và nghe tất cả, nghĩ về một tát lúc trước đột nhiên hai người có cảm giác sống lưng lành lạnh.
Lại một đêm yên bình trôi qua. bầu trời muôn vạn ánh sao lấp lánh, thỉnh thoảng có một tia sáng cắt ngang không trung, người ta gọi đó là sao băng nhưng cũng không ai xác định được nó vì cái gì lại đi
với vận tốc như vậy. Họ chỉ thấy vui vẻ và lẩm bẩm điều ước của mình khi thấy một ngôi sao băng xoẹt qua bầu trời.
.
.
Ở một nơi nào đó bên trong Ngân Hà Giới.