Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 207




Võ Thừa nhíu mày hắn có chút sửng sốt khi thấy nữ nhân này làm vậy, còn hai cha con nhà Hải Sa thì rưng rưng nước mắt không nói được lời nào.

– Ngươi biết ta sao?

Võ Thừa lên tiếng đặt câu hỏi. thế nhưng mỹ phụ này vẫn đứng yên cúi đầu ở đó một lúc lâu sau nàng mới ngẩng đầu nói tiếp, lúc này Võ Thừa mới hiểu ra rằng người này cũng không biết dung mạo

hắn thế nào, chỉ là vì sao nàng ta lại chắc chắn rằng hắn sẽ đến? vì sao lại làm như vậy?

Thế nhưng Võ Thừa lúc này vẫn giữ một trạng thái trầm mặt, nữ nhân này để lại một hình chiếu hay nói đúng hơn chỉ giống như là được lập trình sẵn để chờ ngày hắn đến.

– Ngài vừa tĩnh dậy sau một giắc ngủ dài, trong chiếc hộp này có vài món lễ vật để tặng ngài, Tiện thiếp không mong gì hơn là ngài có thể ra tay che chở trượng phu cùng con gái ta là được. còn về việc

tìm ta thì khi ngài nhìn thấy hình chiếu này của ta để lại có thể ta đã ở một nơi rất xa rồi, Gia đình ta thuộc chủng tộc Mỹ Ngư ngoài rìa của đại hải dương, ta biết ngài có tấm lòng bao dung nên thỉnh

cầu ngài thêm một chuyện nửa là hãy đến một nơi gọi là Thanh Hải Tinh Vực. Tuy ngài bị mất đi linh lực nhưng với trái tim của Thủy Thiên Hồ ngài sẽ lại phục hồi nhanh chóng.

nói đến đây mỹ phụ này như đưa ánh mắt đầy xin lỗi nhìn về phía hai cha con của Hải Sa khiến cho người trung niên kìm không được mà phải hét lên.

– Bà nó ơi, đừng đừng đi mà…

– Má ơi con là Hải Sa đây má đang ở đâu?

Tiếng gào khóc dường như xuyên qua cả không gian và thời gian làm mãng hình chiếu của mỹ phụ kia từ không có cảm xúc gì cũng trở nên run rẩy nhè nhẹ.

– Chàng cùng con gái không cần lo cho ta, cũng không được yêu cầu điều gì từ ngài ấy. Hải Sa con gái ngoan hãy hầu hạ ngài ấy cho thật tốt nhé con. Ta yêu con.

– Má… hu hu hu…

Lúc này ánh sáng màu xanh chợt biến mất chỉ để lại một chiếc hộp bỗng nhiên từ từ tự mở ra.

Võ Thừa vẫn chưa hiểu vì sao người này lại đối xử tốt với hắn như vậy, lại còn gọi hắn là ngài, cách xưng hô này chỉ có những người trong giới tu luyện mới gọi như vậy.

Trong khi trung niên cùng đứa con gái đang gào khóc nỉ non thì Võ Thừa đang chăm chú nhìn về phía cái hộp lúc này đã mở

Võ Thừa nhìn thấy ba món đồ đặt riêng biệt trong đó, không nghi ngờ gì cái hộp này là một loại pháp khí không gian chỉ có người tu luyện mới có được.

Một bộ y phục màu xanh lam không biết được làm bằng chất liệu gì mà khi chạm vào hắn có cảm giác như chạm vào mặt nước vô cùng kì diệu.

Một lọ ngọc rất có thể là chứa đan dược. và cuối cùng là một miếng ngọc bội màu bích lục Võ thừa có thể cảm nhận được Linh lực xung quanh nơi này dường như đang tự hợp lại, rõ ràng đây là một

loại ngọc giản có khắc tụ linh trận bên trên.

– Ba món đồ này người kia vì biết ta đến nơi này mà chuẩn bị sao? và còn…

Hắn đưa tay lên sờ vị trí lồng ngực bên phải của mình bỗng nhiên hắn có chút sửng sốt, khi tỉnh dậy tới giờ hắn lại không để ý, hắn lại có thêm một trái tim, mà trái tim này còn đang mạnh mẽ đập chứ

không phải nằm yên như trái tim bên trái của hắn.

Võ Thừa cười khổ,

– Chẳng qua là bèo nước gặp nhau, vì cái gì người lại ưu ái cho ta đến vậy, Võ Thừa ta món nợ với Tinh Gia không biết đến khi nào mới có thể trả hết nay khi vấp phải nạn kiếp lại phải mang nợ người

như thế này. Aizzz…

Xoay đầu nhìn lại chỉ thấy hai cha con nhà Hải Sa còn đang ôm nhau mà khóc hắn lại càng thấy chạnh lòng.

– Thiên Quỳ Đảo sao? ta nhất định đến đó một chuyến.

Võ Thừa thầm nhủ trong lòng một câu sau đó hắn mở lọ đan dược, mùi hương dược liệu lặp tức ập vào mặt mang cho hắn một cảm giác quen thuộc vô cùng. có hơn 10 viên dược lực rất mạnh, đúng

như những gì hắn nghĩ. những thứ này hoàn toàn là vì hắn chuẩn bị.

Không chút nghi ngờ gì Võ Thừa cầm một viên lên đưa vào miệng, dược lực tan nhanh chóng thắm đến tứ chi bách hải làm cho những vết thương trên người hắn mới khép miệng có thể bằng mắt

thường nhìn thấy nó đang lành lại. không những vậy Linh lực khô cằn của mảnh đất bên trong linh hải, hồ nước khô kiệt kia như bắt đầu có một dòng nước xoáy nhỏ xuất hiện.

Hít sâu một hơi mở mắt ra, cất đi ba món đồ, dù sau cha con nhà này cũng không dùng được, khóe miệng Võ Thừa mỉm cười cầm chiếc hộp đi đến cạnh hai cha con nhà này lên tiếng.

– Đại thúc đừng khóc nữa ta sẽ tìm nàng về cho ngươi.

nói xong hắn đưa chiếc hộp lại cho người trung niên.

– Ngài… Ngài nói thật sao?

Đôi mắt đỏ hồng của trung niên này nhìn hắn khẽ mở miệng, lúc nãy khi nghe vợ hắn nói chuyện hắn cũng đã phần nào hiểu được. hắn biết vợ hắn ngay cả những người trên Thiên Quỳ Đảo đi mây về

gió cũng cung kính với vợ hắn ba phần mà khi đối diện với người thanh niên trước mặt này vợ hắn lại cung kính đến như vậy thì có thể hiểu.

Võ Thừa nở một nụ cười mà hắn cho là hòa ái dễ gần nhất gật đầu với trung niên.

– Ôi dồi ôi cái nụ cười gì vậy!?

Cô gái tên Hải Sa vừa lau nước mắt vừa thốt lên một câu.

.

.

.

Bầu trời đầy sao lấp lánh , đỏ có, hồng có, vàng có lam có… nếu đi với vận tốc mà người ta hay gọi là vận tốc ánh sáng thì mất khá lâu để đến được một hành Tinh màu lam. Tinh cầu này có lẽ hoàn

toàn được bao bọc trong biển cả, chỉ có vài hòn đảo nhô lên từ dưới lòng đại dương thế nhưng xét về diện tích lại không có gì đáng kể.

Ở một nơi âm u nào đó trên Tinh cầu có màu sắc đẹp đẽ này có một thiếu phụ đang ngồi trên một tòa đài sen màu lam tĩnh tọa bổng dương nàng mở mắt, miệng thì thầm.

– Ngài đã đến.

Mỹ Ngư Tộc, một bộ tộc của Thanh Hải Tinh Vực, truyền thuyết nói rằng máu của bộ tộc này có khả năng trị lành các vết thương cùng kéo dài tuổi thọ, bởi vì bộ tộc này có sâu xa với một loại siêu cấp Hỗn Độn Thú đó là Vĩnh Sinh Huyền Chi Chương loài này đã mất tích theo dòng thời gian dài dằn dặt của lịch sử.

Thế nên bộ tộc này này từ sau Hồng Hoang bắt đầu bị các chủng tộc khác săn lùng để giết hại lấy máu tươi vô cùng tàn ác. Nhưng chủng tộc này lại có thiên phú vô cùng tốt đặt biệt về phương diện

tử vi bói toán rất giỏi, thế nên mặc dù với nhân số ít ỏi họ vẫn tiếp tục sinh tồn.

.

Lại nói đến Võ Thừa, đã qua hai tháng kể từ khi hắn bắt đầu thức tỉnh với sự ngỡ ngàng của hai cha con nhà Hải Sa, vì để khôi phục linh lực của bản thân cùng tiếp tục tu luyện hắn đã ở lại trên hòn

đảo nhỏ này, hòa nhập vào cuộc sống của những phàm nhân bình thường nơi đây.

Một ngày đẹp trời trên đảo người dân nơi đây chung tay kéo một mẻ lưới lớn với rất nhiều cá, Võ Thừa cởi trần để lộ ra thân hình chắc như đá tảng, trên vai hắn còn có một con tiểu hồ ly có ba cái

đuôi trắng như tuyết, và một con khỉ đột thân hình nó cũng thu nhỏ lại thành bằng một người trưởng thành bình thường.

Hắn đang nhẹ nhàng cùng mọi người, cùng nhịp kéo mạng lưới vào bờ, có hơn 20 người chung tay nhau làm việc này, gương mặt ai ai cũng hiện lên nụ cười vui vẻ riêng chỉ có vài người đứng bên

cạnh Võ Thừa thì sắc mặt vô cùng khó coi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.