*Chương có nội dung hình ảnh
Cô gái tên Hải Sa lúc này mới có chút hoàn hồn trở lại thấy bộ dáng cầu xin của cha nàng còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng dẫu sao nàng cũng là người thông minh lập tức liền hiểu ra người này không
phải là phàm nhân như bọn họ, nàng vô lực quỳ bẹp xuống đất khóc lớn lên tiếng.
– Đại nhân xin đừng làm hại Tía ta, nếu muốn uống máu hãy lấy máu của ta xin người đừng làm hại tới ông ấy.
Tiếng khóc nghe xé lòng cùng tiếng cầu xin thương tâm của cô gái kéo tâm tư Võ Thừa từ trong mê muội bừng tĩnh trở lại.
Hắn nhẹ nhàng buôn cánh tay người trung niên ra sau đó lảo đảo lùi lại vài bước, lúc này hai cha con trung niên ôm chầm lấy nhau người trung niên vừa khóc lớn vừa ôm con gái vào lòng vừa nói.
-Tiểu Sa a, Tía xin lỗi vì Tía ích kỷ muốn đánh đổi lần này để tìm một con đường mang Má con về nhưng tía đã sai rồi… Tía sai rồi a. Tiểu sa con mau chạy đi chạy lên rừng đừng quay lại.
– Không Tía… Con không đi đâu hết á… hu hu… chân con mềm nhũn rồi không nhúc nhích được nữa hu hu.
vừa khóc, vừa nói trong nước mắt, lại càng thêm khóc lớn hơn…
Võ Thừa dai dai tráng cố nhớ lại những việc xảy ra sau một khoảng vài phút hắn mới lên tiếng.
– Hai vị… có thể hay không cho ta ăn một miếng.
Mở miệng ra định xin miếng cơm nào ngờ hắn lại cười khổ bởi vì nhìn đến biểu tình hai cha con nhà này.
– Hu hu hu Tía hắn muốn ăn thịt người kìa, hu hu đừng ăn thịt ta thịt tía ta chắc và nhiều nạc hơn a… hu hu hu…
Cô gái khi nghe Võ Thừa nói đến từ ăn lại càng khóc lớn, bộ dạng thiếu nữ ngây thơ vô cùng sợ hãi, Võ Thừa cười khổ trong lòng, hắn xoay xoay người kiểm tra lại thân thể, nhìn cũng chẳng có gì
không thích hợp cũng đâu giống với dạng Dạ Xoa gì sao cô gái lại nghĩ hắn có thể ăn thịt người như vậy chứ. hắn thở dài…
Thế nhưng khi thấy hành động của Võ Thừa thiếu nữ tên Hải Sa này hét thảm một tiếng
– Ta ngất…
Nàng ngất xỉu tại đương trường vì quá sợ hãi.
– Hủm? cái này… Lão thúc ngươi đừng hiểu lầm. chỉ là ta có chút đói bụng muốn ăn một ít cơm mà thôi ta không phải cái dạng ăn thịt người như trong suy nghĩ của hai người các ngươi.
Võ Thừa thật bất đắc dĩ hắn không dám bước chân lên lại sợ làm cho người trung niên trước mặt lại ngất nửa thế nhưng khi nghe hắn nói như vậy cô gái vừa ngất kia lại bật dậy vô cùng khỏe mạnh
nhẹ lau đi nước mắt đầm đìa trong sự ngỡ ngàng của cả cha nàng cùng Võ Thừa.
– Ngươi cũng là người như chúng ta?
Võ Thừa nghe nàng hỏi hắn vội gật đầu.
Cô gái này bỉu môi, xong nàng chạy quanh Võ thừa một vòng quan sát từ trên xuống dưới sau đó nàng xoa xoa đôi bàn tay nói. ngươi là Võ tu phải không?
Võ Thừa ngẩn ra nhẹ gật đầu.
Được sự xác nhận của Võ Thừa cô gái này hiện lên nụ cười vui vẻ chạy lại nắm lấy tay cha nàng nói.
– Tía… Tía còn đợi gì nữa nhờ hắn đi mang mẹ về đi.
Trung Niên nhân giật mình ngẩn ra một cái, còn Võ Thừa lại một hồi đau đầu, hắn không biết bản thân đã bất tỉnh bao lâu nhưng chắc sẽ không ngắn, vừa tỉnh dậy mọi chuyện nãy giờ diễn ra hắn cứ
thấy quay cuồng đầu óc, sau vài giây sửng sốt trung niên dò hỏi?
– Con gái à! sao con biết ta dốc lòng cứu người này là vì chuyện tìm má con?
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
">
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!