Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 197




Trong một lầu cát vô cùng trang nhã trên một ngọn cô phong mây mù lượn lờ, một trung niên nhân gương mặt vô cùng anh tuấn vóc người cao gầy, mài kiếm đôi mắt như ẩn chứa tinh tú thiên không.

Trên thân một bộ thanh sam rất đơn giản mộc mạc. Phía sau hắn có hai người một nữ tử vô cùng tú lệ cùng một thanh niên cũng rất khôi ngô nhưng trên mặt lại mang theo một vết sẹo làm cho người

này càng đậm chất giang hồ. Hắn nâng một bầu rượu uống cạn một ngụm rồi ngả lưng vào ghế lên tiếng.

– Nam Thương Huynh… chẳng lẽ Thăm Uyên có người đột phá bước kia rồi sao? Uy áp này là Thanh Long Sứ Giả.

Trung niên vận Thanh Sam kia chắp tay sau lưng nhìn ra xa xa hồi lâu hắn mới lên tiếng.

– Thật kì lạ, nếu có người đột phá bước kia, lôi kiếp sẽ không yếu đến vậy, nhưng lôi kiếp không mạnh lại có thể dẫn phát ra hư ảnh Thanh Long Sứ Giả. Ta nghĩ chúng ta nên đến đó một chuyến.

– Ý hay. Sẵn tiện đến giao lưu một chút với mấy tên bên Thâm Uyên kia đã lâu rồi để ta xem bọn chúng đã tiến bộ thế nào.

Nữ Tử xinh đẹp nghe hai người nói chuyện thì mày liễu nhíu lại nàng lặp tức cất giọng trong veo.

– Phong Tử bá người đưa ta đi cùng với được không?

Nghe thiếu nữ xinh đẹp lên tiếng trung niên có vết sẹo trên mặt làm ra một cái bộ dạng vô cùng khó coi, hắn dùng giọng điệu vô cùng cưng chiều nói.

– Tiểu Liễu à lần trước con trốn nhà đi chơi làm cho Gia Gia con nổi trận lôi đình khiến chúng ta đi tìm con suốt hai tháng ròng mới gặp, lần này con đừng đi lung tung nữa có được không?

Thiếu nữ nghe nói vậy thì chu cái mỏ nhỏ, hất càm sang hướng khác nói.

– Nếu thúc không mang ta theo thì đừng mong ta nói tốt chuyện gì về thúc với dì Nhã Thanh Trúc.

– Cái… cái này… Võ Nam Thương huynh xem…

Trung niên khi nghe nữ tử nhắc đến cái tên Nhã Thanh Trúc thì hiện lên vẻ bối rối vô cùng hắn quay sang nhìn thanh niên Thanh Sam mở miệng.

– Được rồi, chúng ta cũng không phải đi quyết chiến chỉ đến xem người kia là ai mà thôi.

Thiếu nữ nghe thanh sam trung niên nói thì gương mặt trở nên vô cùng vui vẻ, nàng nở nụ cười tươi rói khiến đôi mắt quằn lên hình trăng lưỡi liềm, đúng là khưu vật trời ban.

Người này nếu Võ Thừa nhìn thấy chắc cũng sẽ phải ngẩn ngơ một lát bởi vì nàng là Tử Liễu người mà Võ Thừa đã từng gặp ở Chiến Đài của Ngan bạc Thành.

Cùng ở một nơi nào đó trên Huyền Linh.

đây là một căn nhà tranh đơn sơ không thể bình thường hơn được. Một lão già với đôi mắt đục ngầu đang ngồi trên chiếc ghế bằng tre tay lão còn cầm một chiếc bát mẻ bằng sành đựng vài hạt thóc

xung quanh lão có vài con gia cầm đang cặm cụi nhặt thóc.

cũng trong giây phút Thanh Long xuất hiện đôi mắt đục ngầu của lão trở nên vô cùng sắc bén, vẩn dử tư thế ngồi trên ghế đó lão ngẩng đầu nhìn xa xa về phía bầu trời Thâm Uyên. lão cắt giọng thì thầm

chỉ có mình lão nghe được.

-Thanh Long Sứ Giả…! cũng lâu rồi nhỉ? là hậu bối nào có thể tu luyện ra thứ kia?

thì thầm xong lão từ từ nhắm mắt lại bỗng dưng có một cơn gió khẽ thổi qua giang nhà tranh đơn sơ làm cho vài phiến mái tranh khô ráp không chịu nổi khí tứ của thời gian nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Cũng trong khoảnh khắc Thanh Long xuất hiện ở một tòa đại điện nguy nga tráng lệ. có hơn 20 người đang ngồi bên trong phân đều ra hai phía. chủ tọa là một trung niên vận hồng bào người nay gương mặt cương nghị, không giận mà đầy uy nghiêm, khí tức nội liễm, rất có một phong thái của một người ở vị thế cao lâu năm.

Đột nhiên hắn chau mày một cái một ngọc giản từ bên ngoài cung điện xoẹt qua với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được, hắn giơ tay phất nhẹ một cái làm cho ngọc giản kia rơi ngay trước

bàn của hắn, một bóng người mơ hồ từ trong ngọc giản xuất hiện, người này thân mặt chiến giáp không nhìn rõ mặt mũi vừa xuất hiện thân ảnh hắn quỳ xuống một gối cung kính nói.

– Bẩm báo trưởng tọa. Thâm Uyên xuất hiện người độ kiếp dẫn phát ra hư ảnh của Thanh Long Sứ Giả.

Người này chỉ đơn giản nói như vậy rồi tiêu tán. chỉ để lại vài hình ảnh hư ảo hiện ra, có quang cảnh một Thanh Niên đang đứng giữa không trung trên bầu trời là mây vân bảy màu quần tụ có thể mơ hồ

thấy một đầu rồng to lớn thân hình uốn lượn trong vần mây như một dãy núi.

hình ảnh đến đây thì tiêu tán không còn gì.

Lập tức có tiếng kinh hô phía dưới hai dãy ghế ngồi,

– Thanh Long lại là thanh long sứ giả, phải là hạn người tu luyện nghịch thiên cơ nào chứ?

– Mẹ nó chứ, tên hỗn đản nào của Thâm Uyên lại có tư chất kinh người như vậy, để lão tử tự tay đến đó giết hắn từ trong trứng nước nếu không sẽ là tai họa đối với huyền linh chúng ta.

-Ta nhớ 40 năm trước có người từng đột phá Kim Cang lên cảnh giới Vô Thượng, cái kia người tư chất phải nói là tự cổ chí kim khó có người nào vượt qua được. thế nhưng hắn cũng chỉ có thể dẫn

phát ra hư ảnh của Bạch Hổ Sứ Giả mà thôi. sau khi vượt qua lôi phạt bảy ngày người này thành công đột phá cảnh giới Vô thượng cảnh đầu tiên , về sau nghe nói hắn dựa vào thực lực Nhân thượng Cảnh đã có thể đánh ngan tay với một lão quái Địa Thượng Cảnh lâu năm trận chiến đó khiến cho cả đại lục phải chấn động a.

Một lão già râu tóc bạc phơ vận một bộ đạo bào, tay cầm quải trượng, lão vuốt chòm râu kể lại chuyện 40 năm về trước.

– Aizzz, người kia ta cũng từng nghe nói qua, hắn hiện giờ là một trong các trưởng lão của Tứ Cung Hợp ích khi xuất hiện trước công chúng…

– Được rồi…

Đột nhiên trung niên ngồi ở vị trí chủ tọa vận hồng bào giơ tay lên tiếng cắt ngang âm thanh bàn tán bát nháo trong đại điện.

-Tin đến mọi người cũng biết, rất có khả năng người kia là cường giả của Thâm Uyên, Thanh Long gián kiếp cũng không phải những người bình thường có thể dẫn phát được theo các vị chúng ta nên

làm gì?

– Còn làm gì nửa còn không bóp cổ nó từ trong trứng nước thì đợi đến khi nào?

– Đúng vậy Mộ Ca nói không sai, người này không diệt sẽ là mầm họa cho trận đại chiến 100 năm một lần sắp tới ở chiến trường Thăm Uyên.

– Bình tĩnh đi, theo như quang cảnh lúc nãy giường như người kia là đích thị ở chiến trường Thăm Uyên, ngươi phải biết nơi đó là nơi tiếp giáp các Hạ Vị Diện có khi người đó đến từ một vị diện khác

chúng ta nên lôi kéo về phía mình…

lại một hồi âm thanh bát nháo vang lên khắp cả đại điện, có người muốn diệt họa, có người muốn câu kéo, có người muốn đến xem có người muốn mặc kệ…

hiển nhiên đây là một tổ chức được tổng hợp từ rất nhiều thế lực thế nên có rất nhiều ý kiến trái chiều với nhau.

Trung niên vận Hồng bào dai dai tráng một lúc lâu sau hắn mới mở miệng làm cho mọi người bình tĩnh trở lại, hiển nhiên địa vị của hắn ở đây rất được người ta tôn kính.

– Các vị trước cử người dò xét xem người kia đến từ đâu hoặc người của thế lực nào? địa phương nơi người này độ kiếp rất nhạy cảm vả lại theo như hình ảnh truyền về nếu các vị để ý thì có thể thấy một đội có vài chuyến thuyền đang xoay đầu bỏ chạy thoát khỏi lôi kiếp kia.

Vừa nói xong người này phất tay áo khung cảnh trên ngọc giản lúc nảy lại hiện ra, thủ đoạn truyền được hình ảnh lẫn âm thanh này từ xa về phải dùng đến một loại ngọc giản đặc thù gọi là Tức Giang

ngọc.

Loại ngọc giản này có thể ghi lại đơn sơ một khoảnh khắc nào đó vài hơi thở đến vài chục hơi thở tùy theo độ chân quý của nhiên liệu làm nên miếng ngọc giản này.

– Lá cờ kia, Là người của Vạn Độc Tông,

Lặp tức có người nhận ra lá cờ trên chuyến thuyền là của Vạn Độc Tông phía dưới có một chữ nhỏ nửa đó là chử Bằng.

– Là đội quân của Tư Mã Cố Bằng một trong 4 vị phó tông chủ Vạn Độc Tông chẳng lẻ người độ kiếp cũng là người Vạn Độc Tông?

– Ngươi bị ngu sao? nếu người vạn độc tông độ kiếp thì việc gì đội quân tư mã cố bằng phải ở đó, nhìn những chuyến thuyền hư hại kia xem, rõ ràng là bị ảnh hưởng của thiên kiếp mà ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.