Võ Thừa nhìn Nguyệt Nương xa xa đang giằng co với trung niên gương mặt trắng bệt kia lúc này nhìn hắn vô cùng chật vật, Võ Thừa mở miệng nói một câu rồi sau đó phi thẳng đến vòng chiến của Độc
thiên Lão Quỹ phía trước.
– Um… ngươi cẩn thận người kia không đơn giản.
nhìn theo bóng lưng Võ Thừa ,Hồ Nguyệt Nương chỉ khẽ truyền âm.
Võ Thừa đầu hơi nghiêng về sau một cái, cảnh tượng này dường như đâu đó hắn đã từng một lần trải qua, thế nhưng hắn rất nhanh gạt bỏ kí ức xa xưa sang một bên, đôi mắt lạnh băng nhìn Cáp Tử,
người có thể cho hắn một cảm giác nguy hiểm chắc chắn là kẻ không tầm thường.
Ầm…
Độc Thiên Lão Quỹ mặc dù đã thiêu đốt luân hải để có được tu vi đỉnh phong nhất của cuộc đời thế nhưng Cáp Tử phía bên kia cũng không phải là hạn bùn nhão.
– Tử Mạc Thái ngươi đừng trách ta.
Cáp Tử nổi giận hét lớn tế ra một thanh huyết kiếm dài hơn 1m phía trên có khắc từng đạo hoa văn phức tạp. Chém ra một kiếm cắt đứt không gian đánh ra một đạo huyết quang xé trời chém thẳng lên
người Độc Thiên Lão Quỷ.
Xoẹt…
Máu tươi vảy ra Độc Thiên Lão Quỷ bị đánh văng ra hơn nghìn mét mới trụ vững được thân hình, trước ngực có một vết thương có thể thấy xương trắng cùng nội tạng bên trong. Khóe miệng không
ngừng phun ra vài bụm máu não khàn khàn lên tiếng.
– Vũ Khí của Cáp Huyết Tộc…
Độc Thiên Lão Quỹ lau máu tươi trên khóe miệng khí tức trên người lão đã chập chờn có dấu hiệu bắt đầu tiêu tán.
– Là ngươi ép ta.
Cáp Tử lại một kiếm bổ tới kết hợp với thanh huyết kiếm hắn như một sát thần chuyên lấy mạng những người đối địch.
Độc Thiên Lão Quỹ xòe bàn tay nâng lên một quả cầu màu trắng lão thở dài một tiếng định dùng con bài cuối cùng này liều mạng.
Boong…
Một cái khiên có hoa văn đơn giản mà cổ xưa chặn đứng thế công của Cáp Tử sau đó một đạo hồng quang mang theo âm thanh xé gió ầm ầm đánh tới.
Cáp tử không chút dao động hừ lạnh một tiếng lại vung một kiếm chém tới đạo hồng quang kia.
Keng…
Âm thanh kim thiết va chạm đinh tai nhức óc vang lên Cáp Tử lùi về sau hơn 100 bước sau đó đứng vững tại vị trí kiếm chỉ xéo xuống đất gương mặt lạnh lùng nhìn Võ Thừa trước mặt.
Không ai biết máu từ lòng bàn tay hắn đã nhỏ ra vài giọt vì cú va chạm vừa rồi.
– Ngươi Luyện Thể…
– Ngươi nên xuất toàn lực đi, nếu còn tiếp tục ẩn tàng thực lực thì ngươi sẽ bại trong tức tưởi.
Võ Thừa bình thản nhìn Cáp Tử từ từ lên tiếng.
Cáp Tử híp cặp mắt lại nói.
– Phải thừa nhận vừa rồi ta đã xem thường ngươi nhưng bằng vào ngươi vẫn còn chưa ăn được Cáp Tử ta đâu.
– Vậy thì chiến.
Võ Thừa hai tay một búa một khiên nhảy đến chém giết hung mãnh cùng Cáp Tử, từng tia lửa của binh khí va chạm bị đánh ra. Cáp Tử rất tự tin vào thực lực của bản thân nếu kết hợp với Vũ Khí chấn
tộc của Cáp Huyết Tộc hắn tự tin có thể đánh với một cường giả Nhân Thượng Cảnh một trận, thế nhưng đều làm hắn cảm thấy áp lực là đối phương cũng có vũ khí không kém vã lại còn có…
Ầm…
Võ Thừa tung mạnh một cước đá văng Cáp Tử hơn trăm mét rồi không đợi đối phương kịp hoàn hồn mà tiếp tục đánh tới, chiêu thức như bão táp Cáp Tử liên tục bại lui.
Ầm…
lại một quyền đánh ra sắc mặt Cáp Tử càng lúc càng trở nên âm trầm bởi vì đó là loại lực lượng kia.
– Ngươi có thể đánh ra Vĩ Lực.
Cáp Tử trên cơ thể trên dưới hơn chục vết thương lớn nhỏ hắn giơ tay lau khóe miệng tràng máu âm trầm lên tiếng.
Võ Thừa không có ý định mở miệng toàn thân hắn bây giờ đã là một màu đen kịch, mái tóc xõa tung trên người dính khá nhiều máu tươi có của Cáp Tử có cả của chính hắn. hắn lại giơ cây búa trong
tay chém tới.
– Hừ tưởng có Vĩ Lực thì có thể ăn được ta sao? ta sẽ cho ngươi chứng kiến sức mạnh của Huyết kiếm tộc ta trăm ngàn năm tế luyện.
Cáp Tử buôn thanh kiếm màu huyết sắc trong tay cây kiếm đã có linh tính nhất định nó không rơi rớt vô định mà lơ lửng trước mặt Cáp Tử, sau đó hắn đấm mạnh một quyền vào ngực phun một ngụm
máu tươi lên thân Huyết Kiếm cây kiếm phát ra âm thanh Keng… như cộng minh với thiên địa sau đó nó hóa thành một đoàn huyết sắc xông thẳng lên tầng mây.
Võ Thừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chỉ thấy một màu nâu bao phủ. hắn nhíu mày bởi vì hắn cảm giác được một loại nguy cơ trước giờ chưa từng có
thình thịch… thình thịch…
Giống như âm thanh của trái tim một con hung thú thời hồng hoang đạp mạnh làm cho âm thanh như cộng minh với thiên địa xung quanh giấy lên nỗi bất an trong lòng của những người có tu vi yếu.
Độc Thiên Lão Quỹ lúc này cũng hít sâu một hơi, không có ý định can dự vào cuộc chiến nửa, bởi vì bên tai lão truyền đến âm thanh của Tinh Gia.
– Lão Đầu bớt làm chuyện vô ích đi có ta ở đây ngươi còn muốn chết sao?
đôi mắt Độc Thiên Lão Quỹ như mang theo một màng nước bởi vì hắn hiểu nếu Tinh Gia đã nói vậy có nghĩa Trận Pháp đã được sửa chữa xong xui, Tộc Nhân Tử Mạc Tộc hắn có lẽ sẽ có một cuộc
sống mới.
thế nhưng khi thanh huyết kiếm của cáp tử phóng thẳng lên trời thì gương mặt hắn lại trầm xuống.
– Huyết tế Cáp Huyết Kiếm. Cáp Tử a cáp tử ngươi cảm khái cho ta vì đương đầu với số phận, vì cái gì ngươi lại dùng tới loại thủ đoạn này?
Tầng mây màu xám trên bầu trời dần chuyển sang màu máu, một loại khí tức khiến người ta như chìm vào trong biển máu của nhân gian, như muốn trầm luân kiếp kiếp ở trong đó cho đến khi thần hồn
hóa đạo.
thình thịch…