Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 188




Chuyện này Độc Thiên Lão Quỹ trong lòng cười lạnh một tiếng, hắn đã từng chứng kiến Võ Thừa đánh cho một tên bán Vô Thượng cảnh thừa sống thiếu chết cho dù là lúc ấy hắn nhập ma, nhưng lão

tin rằng ở đây nếu một chọi một với Võ Thừa không ai ở đây trụ nổi quá 100 hiệp trừ tên Cáp Tử kia.

Cáp Tử tuy gương mặt không hiện lên chút biểu tình nhưng trong lòng lại khó hiểu.

– Linh hồn giả sao? Nhưng tu vi Võ Giả sờ sờ thế kia… không lẽ hắn Linh Võ song tu. Không đúng, nếu hắn là Linh Hồn Giả ta cũng sẽ cảm nhận được một chút chứ? Tại sao quét thần thức đến hắn

giống như chìm vào vực sâu chẳng có gì cả, hay là ta đã nghĩ quá nhiều rồi.

Cùng lúc thần thức Cáp Tử quét qua người Võ Thừa hắn như vô ý như cố tình nhìn về hướng Cáp Tử, ở đây người có thể làm cho Võ Thừa hắn cảm thấy chút hứng thú là người này.

– Nửa bước Vô Thượng cảnh, lại cố tình áp chế bản thân nếu không đã đột phá, người này bất phàm.

Võ Thừa tuy kiêng kị nhưng không ngại, huống hồ hắn từ khi tỉnh dậy ở Thiên Sơn Lĩnh chưa một lần dùng hết thực lực bản thân.

Ngay sau đó Hồ Nguyệt Nương cũng bay đến, đúng là nữ nhân xinh đẹp thường đem theo họa. Khi vừa thấy Hồ Nguyệt Nương một thân áo trắng như tiên nữ giáng trần thì giống như ngọn lửa được

đưa vào bình xăng.

– Tốt… vậy mà có nữ nhân xinh đẹp đến vậy, he he he Đa Liếu Túc ta đúng là có phúc a.

Ầm…

Người này không đợi được nửa thân pháp nhanh như một con sóc lặp tức phi đến ba người Võ Thừa.

– Cáp Tử để ta đối phó mong hai vị kìm chân chúng làm đại cục.

Độc Thiên Lão Quỹ không quay đầu lại lão phóng lên cao nhìn Cáp Tử hét lớn.

– Cáp Tử ân oán 200 năm trước hôm nay Tính luôn một lần đi.

Ầm… ầm… ầm….

Sóng linh lực lang tràng tứ phía tộc nhân Tử Mạc tộc người lớn ôm trẻ nhỏ quấn quýt lấy nhau chật vật chạy về phía sau hai ngọn núi.

– Khè khè khè Mỹ nhân đến từ Huyền Linh, nhanh đến hầu hạ lão tử ta hứa sẽ nhẹ nhàng a.

Nam nhân có gương mặt trắng bệch vừa giao thủ với Hồ Nguyệt Nương một thân áo trắng xinh đẹp như tiên giáng trần vừa hô to gọi nhỏ những lời dâm tiện khó nghe.

Đáp trả người này là những chiêu thức vô cùng hung mãnh của nguyệt nương không chút lưu tình, thế nhưng người này cũng là Kim Cang cảnh cường giả tuy có hơi hạ phong nhưng bên họ có đến

sáu người.

Từ bên phía Cáp Tử đám người nhìn lại thì Võ Thừa là người yếu nhất hiển hiển nhiên họ cũng lười ra tay. Nhất thời chỉ có hai trong sáu người đại chiến, bốn người còn lại thì khoanh tay đứng nhìn,

trong mắt họ nam tử to con kia không đáng để ra tay.

Võ Thừa cũng đứng khoanh tay nhìn thế cục, hắn cũng lười động thủ với bốn người này. Tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Cang cảnh đỉnh phong cũng ngang ngửa với Hồ Nguyệt Nương mà thôi. Nếu bốn

người này biết suy nghĩ của Võ Thừa có lẽ sẽ hung hăng liên thủ nện hắn một trận.

Ầm…

Hồ Nguyệt Nương tung một trưởng hóa ra cuồng phong gào thét trên đầu nàng xuất hiện một con thiên nga bốn cánh khổng lồ, nó vung cánh đập xuống nước cùng cuồng phong tạo nên một loại áp

suất lớn làm cho thủy thuộc tính có trong cuồng phong trở thành những thanh kiếm sắc bén hơn cả kim thiết.

Mặc dù buông lời thô tục nhưng tên thanh niên gương mặt trắng bệch cũng không chậm trễ, hắn xuất ra một cái đỉnh chứa đầy âm khí làm cho không gian xung quanh hắn như rơi xuống hầm băng. Hắn đánh ra một thủ ấn quỷ dị một con vật cánh dơi đầu người thân thể gầy gò từ từ bò ra.

Con vật này vừa xuất hiện đôi mắt chằm chằm nhìn thanh niên sắc mặt trắng bệch kia dường như nó cũng muốn cắn nuốt hắn, thế nhưng sau khi thanh niên này hừ lạnh một tiếng sau đó tế ra một cái

vòng màu vàng hắn ném lên cổ con quái vật kia một cái làm cho nó rống to một tiếng rồi đưa gương mặt giữ tợn nhìn Hồ Nguyệt Nương.

-Ác Oán Âm Linh…

Hồ Nguyệt Nương gương mặt nhìn người này càng thêm chán ghét lạnh lùng. Phải biết rằng Ác Oán Âm Linh này là một loại chuyên đi hút âm khí của con người, đặc biệt nữ nhân để sinh tồn và lớn mạnh.trước khi hút hết âm khí của nữ nhân thì phải làm cho người ta rơi vào trầm luân khổ ải oán khí ngập trời rồi từ từ vẩn lạc.

Nếu sinh vật này đã phát triển đến trình độ này hiển nhiên đã có không ít nữ nhân chết trong tay người thanh niên này.

Trong lịch sử từng có người nuôi loại này đạt đến cấp độ vô thượng hể xuất hiện ở đâu là nơi đó lại là một hồi kiếp nạng, cho đến khi các cao thủ không thể đứng nhìn nửa nên cùng nhau vây giết.

– Vạn Độc Tông quả nhiên không chuyện ác gì không làm.

– Khẹc khẹc khẹc… sợ rồi sao? Vạn Độc Tông không phải chỉ dùng độc, mà là phàm thủ đoạn độc ác tàn nhẫn đều được nghiên cứu và truyền cho đệ tử. Cường giả thì chỉ có mạnh được yếu thua, ác

hay không ác thật khó phân định.

Hồ Nguyệt Nương cũng không nói nhảm nửa, hai tay bấm quyết tế ra cái tháp, màu trắng phía trên có một mặt trăng bị khuyết,Thiên Nguyệt Trấn Tháp vừa hiện cặp mắt bốn người đang quang kháng

trận chiến đều mở lớn một cái. Không phải vì khí tức của nó phát ra quá mạnh mà là vì trong mắt đám người này thứ này chính là chiến lệ phẩm rất có giá trị.

– Tốt… lại đem ra pháp bảo mạnh mẽ như vậy, Định Nhàn ta đến giúp ngươi một tay.

Một trung niên vận đạo bào lên tiếng, miệng nói tay tới hắn một tay xuất ra pháp bảo một vật giống như cái nón nhưng bằng kim loại màu đen bóng, khí tức phát ra rất mạnh mẽ đánh tới Nguyệt Nương,

tay còn lại thì đánh ra từng đạo lạc ấn muốn chuẩn bị đoạt bảo.

Ba người kia thấy người này làm vậy thì gương mặt thoáng hiện lên vẽ khinh bỉ, nhưng có lẽ họ đã biết trước người này sẽ làm hành động như vậy.

– Cặn Bã…

Võ Thừa gương mặt trở nên lạnh lùng, những người này từ lúc mới nhìn thấy hắn đã chướng mắt, nếu không phải vì sợ ảnh hưởng tới tộc nhân Tử Mạc tộc phía dưới hắn đã sớm vung quyền đấm vào mặt từng người.

Lúc này lại thấy hai nam tử một người muốn bắt mị nương nuôi oán linh một người lại muốn cướp đoạt pháp bảo của nàng thì hắn không thể nào đứng nhìn được nửa.

Làn da hắn trở thành một màu đen bóng đôi mắt ẩn chứa tử vi màu tím xoay tròn.

Vút…

Từ vị trí Võ Thừa đột nhiên không chút cử động nhưng 3 người còn lại bên phía Cáp Tử đồng tử trong mắt co rụt lại bởi vì họ không còn cảm nhận được khí tức người trước mặt nửa.

– Tàn Ảnh…

Nữ tử duy nhất che cái miệng đỏ thẫm lên thất thố lên tiếng.

– Không ổn. Mã Đạo sĩ coi chừng…

Âm thanh của một người khác lại vang lên, nhưng tất cả đã chậm. Chỉ một cái hít thở khi hình ảnh Võ Thừa hiện rõ, trước mắt trung niên tên Mã Đạo sĩ thì hắn cảm giác da đầu trở nên tê dại. Một nắm

đấm màu đen phá toái không gian ầm ầm lao thẳng vào mặt hắn. Mã Đạo sĩ chỉ kịp giơ tay lên hình thành một tấm chắn bằng linh lực theo phản xạ thế nhưng nắm đấm đến quá nhanh nhất là lực đạo

được đánh ra lại vượt qua tưởng tượng của hắn.

Keng… ầm…

Âm thanh thủy tinh vang lên màng bảo vệ bằng linh lực mỏng toanh, như một tấm gỗ mục nát nó nhanh chóng tan vỡ, nắm tay Võ Thừa cũng không chút đình trệ đập thẳng lên ngực người này khiến

cho phía trước ngực hắn lõm xuống, phía sau xuất hiện một làng xương máu bắn ra từ lỗ chân lông, người này như một viên đạn pháo bay thẳng xuống mặt đất khoét sâu vào vài thốn, khói bụi mịt mờ,

xuất hiện một cái hố sâu hơn 20m, pháp bảo hình cái nón của người này cũng không thể đánh tới được Nguyệt Nương mà trực tiếp rơi xuống mặt đất, Võ Thừa ngay cả liếc mắt cũng không nhìn tới mà đưa ánh mắt nhìn về con vật hình người cánh dơi kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.