Võ Thừa trầm mặt nãy giờ đột nhiên trầm thấp lên tiếng, Tinh Gia lập tức truyền âm bảo hắn bình tĩnh. Bạch Diện nhìn về phía Võ Thừa chắp tay nở nụ cười nói.
– Huynh đài đây chắc cũng có nghe nói tới người kia.
Võ Thừa thần sắc không vui buồn nhẹ gật đầu.
– Có một chút…
– Ha ha thật tốt quá, ta đoán không lầm huynh cũng muốn truy sát hắn phải không? Trả trách, trả trách năm nghìn trung phẩm thạch là một cái giá không tồi.
Bạch Diện cười lớn nói, Võ Thừa nhíu mày. Không ngờ Trường Ngạo lại đi tới địa phương này rồi, vã lại còn để người của Thâm Uyên treo thưởng truy sát, xem ra mấy năm qua đệ ấy cũng không yên
bình. Võ Thừa gương mặt lạnh xuống âm trầm nói.
– Năm nghìn trung phẩm linh thạch?
– Đối với một người cái giá này rất hấp dẫn a, nhưng ta lại muốn đòi lại công đạo cho những bằng hữu của ta.
Bạch Diện lại dường như cảm khái , chỉ tay về phía năm người phía sau nói.
Nhưng mà hắn không biết Võ Thừa toàn thân màu da trên cơ thể ẩn ẩn có dấu hiệu chuyển sang màu đen kịch chỉ là Tinh Gia vỗ nhẹ vai Võ Thừa một cái làm cho hắn trở nên bình tĩnh, có hắn ở đây
vậy mà lại có người đòi cái mạng của huynh đệ hắn vậy cũng thật hết chỗ nói.
Thế nhưng hắn cũng biết, nếu xuất thủ nhiều khả năng sẻ liên lị đến Tử Mạc Tộc bởi vì hắn cùng Tinh Gia có thể cảm nhận được có hai luồng khí tức khá mạnh mẽ ở trên chuyến thuyền kia đang
không ngừng quan sát bọn họ.
– Đây là thông tin của người đó ta có thể cung cấp cho ngươi.
Độc Thiên Lão Quỹ cầm một miếng ngọc giản tinh thần khẽ động chép thông tin về Trường Ngạo vào trong đưa cho Bạch Diện, hiển nhiên lão cũng chỉ là chép qua loa đại khái về Trường Ngạo mà thôi.
– Tốt đa tạ Lão Quỷ.
Bạch Diện sáng lạng cười nói, rồi xoay về phía Tinh Gia ba người chắp tay nói.
– Ba vị nếu có ý định cùng nhau truy sát người kia, có thể cùng ta lên chuyến thuyền cùng nhau đi tới. Ba vị thấy thế nào?
Bạch Diện gương mặt hòa ái dễ gần, chắp tay khách khí nói với ba người Tinh Gia. Nhất là khi nhìn về phía Hồ Nguyệt Nương bộ dạng hắn càng chân thành hòa ái.
– Được…
Võ Thừa không chút nghĩ ngợi đáp, Tinh Gia gương mặt cũng nở nụ cười sáng lạn chỉ có Hồ Nguyệt Nương chỉ hơi nhíu mày một cái nhưng rồi rất nhanh đã bình thường.
– Thiếu Gia…
Lão giả cầm quải trượng nãy giờ im lặng một bên chợt lên tiếng muốn nói gì đó với Bạch Diện thế nhưng đã bị hắn phất tay.
– Quyết định vậy đi. Các vị mời.
Bạch Diện dẩn đầu đi ra ngoài lầu các trên chuyến thuyền lặp tức buôn một dãy cầu thang bằng ánh sáng xuống hắn không nhanh không chậm bước lên.
Rất nhanh đám người Bạch Diện đi lên thuyền Tinh Gia cười cười một cái rồi cùng ba người cũng đi theo, bên tai Độc Thiên Lão Quỷ truyền đến âm thanh của Tinh Gia.
– Vài canh giờ sau chúng ta sẽ trở lại, ngươi cứ thu xếp ổn thỏa tất cả người ở đây đi.
Độc Thiên Lão Quỹ hiểu ý gương mặt hắn bình thường không chút biến động, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng. Hít sâu một hơi chờ khi chuyến thuyền chở đám người Tinh gia từ từ đi về một
hướng khác xa xa hắn xoay người thần sắc khẩn trương lên tiếng.
– Triệu tập toàn bộ tộc nhân, tất cả thi xếp tư trang tất cả chúng ta sẽ đi tìm một chân trời mới.
Toàn bộ tộc nhân Tử Mạc lập tức hành động trong im lặng nhưng gương mặt tất cả đều mang theo sự khẩn trương. Cách đây rất lâu họ cũng đã từng một lần di cư từ một địa phương khác đến nơi
này, chỉ mong một cuộc sống bình dị, nhưng điều đó đã không đến với họ, cuộc sống nơi này vùi dập tất cả bọn họ làm cho từ thể xác đến tin thần bị dày xéo không yên, tâm hồn nguội lạnh chỉ còn một mảnh tro tàn khi chiến tranh và những điều uất ức mà các thế lực lớn mang lại, họ nhiều lần gào khóc trong tuyệt vọng để tìm kiếm sự bình yên nhưng không thấy,hôm nay hy vọng lại được nhen
nhóm trong tâm cang mỏi người.
– Đi… đi tìm một nơi bình yên trong lời của lão Thái Gia.
Một mỹ phụ trung niên ôm một đứa hài tử vài tuổi trong lòng khẽ nói nhỏ.
Hai canh giờ sau ở một nơi nào đó trên Thâm Uyên đại lục.
Ầm…
Một luồng sóng xung kích bắt đầu từ trên một chuyến thuyền cấp Địa Trạch lang tràng ra bốn phương khiến cho chim thú ở dưới một cánh rừng gầm rú không ngớt.
– rốt cuộc các ngươi là người phương nào.
Một lão giả bộ dạng khá chật vật với một cánh tay đã có phần biến dạng khàn giọng hét lớn. Phía xa xa Hồ Nguyệt Nương đang giao chiến với với một lão già khác, linh lực cuồng bạo đánh cho một mảnh rừng phía dưới trở thành bình địa.
Một cái tháp màu trắng phía trên có một mặt trăng khuyết không ngừng phát ra hào quang khiến cho nàng trở nên vô cùng thánh khiết. Bộ dạng nàng khá thong dong hiển nhiên đối thủ không quá mạnh.
Tinh gia ngồi trên lưng con khỉ đột to như một tòa núi nhỏ, nó đã trở lại bản thể. Tinh Gia gương mặt cười tươi như hoa nhún vai nói.
– Không phải các ngươi đã quá rành rồi sao! Cái kia tên Bạch Diện thật có ý tứ a, còn biết chúng ta đến từ huyền Linh lại còn muốn cùng các ngươi làm một vố lớn. Chặc chặc… ta thấy cái kiểu này
giống như tự lấy đá đập vào đầu rồi.
Lão Già nghe Tinh Gia chăm chọc thì gương mặt co giật vài cái. Hận không thể tác một cái cho Bạch Diện đang nằm bất tỉnh dưới kia cho đỡ giận.
Hắn sớm đã phát hiện khí tức trên người đám người Tinh Gia đến từ Huyền Linh vốn định đưa tin về Tông môn nhưng Bạch Diện lại khăn khăn nói xử lí được. Kết quả vừa trở mặt thì đã bị thanh niên
cường tráng tên Võ Sinh kia đập cho mỗi tên một đấm khiến cả đám thành ra thừa sống thiếu chết.
Lão già này hít sâu một hơi gương mặt vô cùng kiêng kị nhìn về phía Võ Thừa cũng đang nhìn hắn. Với phong thái của một bậc vương giả trần gian nhìn xuống dân đen.
– Rốt cuộc các ngươi muốn gì? Nếu có thể bỏ qua cho chúng ta lần này ta cam đoan mọi chuyện hôm nay sẽ chỉ là một trận hiểu lầm, ta sẽ hoàn thành những gì các ngươi muốn.
Lão già này miệng thì nói chuyện nhưng bàn tay trong ống tay áo hắn đã xuất hiện một ngọc giản truyền tin, cái bộ dạng này dĩ nhiên muốn câu thời gian chờ cứu viện, lão nghĩ cho dù ba người này có
cường đại đến đâu thì khi viện binh của Vạn Độc Tông tới ba người này hẳn phải chết.
– Hủm… dễ thương lượng vậy sau không nói sớm một chút chứ, đạo hữu, đến a chúng ta đến đây ngồi tâm sự.
Tinh Gia gương mặt tươi cười vô cùng hòa ái giang hai tay chào đón. Thế nhưng sắc mặt lão giả vừa nói chuyện lại càng âm trầm. Bởi vì lão phát hiện ngọc giản trên tay lão không có chút phản hồi
giống như chìm vào vũng bùn sâu thẳm, lúc này có là óc heo đi chăng nữa cũng biết vùng không gian này đã bị người ta thi chuyển thủ đoạn khiến cho ngọc giản truyền tin không có tác dụng.
Võ Thừa gương mặt không chút biểu tình còn Tinh Gia thì đưa tay lên sờ cằm. Hồi lâu sau Tinh Gia mới lắc đầu nói.
– Định giỡn với Vạn Độc Tông các ngươi một hồi nhưng rất tiếc ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Nói xong hắn nhìn Võ Thừa gật đầu một cái. Con ngươi lão già này co rụt lại gương mặt lại hiện lên sự hung ác, cơ thể ẩn ẩn có dấu hiệu sắp nứt toạc.
– Muốn tự bạo linh hải trước mặt ta? Ngươi còn chưa có tư cách này đâu.
-Tán Linh Giới