Hồ Nguyệt Nương cũng mang một chút kinh dị nhìn thủ đoạn của Tinh Gia, nàng tuy không phải lần đầu thấy Tinh Gia bố trí linh trận thế nhưng phong thái Tinh Gia lúc này quả thực quá dọa người.
Phải biết rằng muốn làm ra được những việc như vậy phải đòi hỏi một người có linh hồn lực mạnh mẽ bậc nào mới có thể làm được.
– Trả trách lão già kia lại cung kính với hắn như vậy.
Nàng nhớ lại Nguyệt Sư Vương luôn trầm mặt ít nói lại vô cùng cung kính với Tinh Gia trong bộ dạng của một thanh niên thì trong lòng đã sáng tỏ.
Linh trận viễn cổ vốn dĩ Độc Thiên Lão Quỹ tín toán phải cần mất một tháng thời gian thì có thể hoàn thành một phía thì chỉ mất một ngày Tinh Gia đã có thể sửa xong.
Đánh ra bốn đạo lạc ấn cuối cùng vung nhập vào thiên địa Tinh Gia lăng không bay lên phong thái ung dung không có gì ra vẻ là quá sức.
Độc Thiên Lão Quỹ kích động đi đến gương mặt kích động không thôi.
– Cao nhân a cao nhân, ngài là cứu tinh của gia tộc chúng ta.
Gương mặt già nua của lão như ửng hồng vì kích động. Phải biết rằng với tu vi và tuổi tác của lão cũng không thể giữ bình tĩnh được.
– Được rồi, ngươi cũng không nên kích động quá như vậy trông cũng thật khó coi a. Tiếp theo làm sao để đi được về bên đầu bên kia.
Độc Thiên Lão Quỹ kìm nén kích động, hít sâu một hơi lấy lại tin thần nói.
– Vạn Độc Tông đã bố một tòa linh trận cỡ nhỏ để có thể vương móng vuốt đến Linh Huyền. Chúng ta cũng từ tòa truyền tống đó mà tới.
– Hủm… vậy con bé cùng đi với ngươi hình như là Tử Điệp gì đó đi về Thâm Uyên rồi à?
Độc Thiên Lão Quỹ gật đầu nói.
– Nàng khi thấy chiến lực của Võ Sinh đại hiệp thì quyết tâm đi về chiến trường Uyên Linh vì chỉ có nơi đó mới khiến cho người ta tiến bộ nhanh được.
– Tinh Gia sờ sờ cằm gật đầu nói, xem ra cô gái này không tệ. Được rồi ta cũng không có nhiều thời gian dẫn ta đi thôi.
– Hủm… cái này cũng thật có ý tứ à nha.
Tinh Gia đám người được độc thiên lão quỹ đưa đến một vị trí khá khuất phía sau núi của Độc Tà Tông, nhìn một linh trận cỡ nhỏ phía trước mặt Tinh Gia không nhịn được nói một câu.
– Cái này cũng chỉ có một Linh Vương trở lên mới có thể bố trí.
Sau khi bước vào một linh trận với tầm cỡ khá nhỏ có thể truyền tống tối đa năm người. Ánh sáng lóe lên Võ Thừa chỉ thấy có chút khó chịu, rồi chợt từng tia ánh sáng và khung cảnh như được kéo
dài ra vô tận, bên tai hắn chỉ còn lại tiếng ù ù và rất nhiều âm thanh hỗn tạp nghe không ra được cái gì.
Nhìn sắc mặt của Võ Thừa Hồ Nguyệt Nương cùng Độc Thiên Lão Quỹ ngẩn ra một cái.
– Cái này Võ Sinh đạo hữu ngươi cũng không phải lần đầu dùng truyền tống trận đó chứ?
Độc Thiên Lão Quỹ nhịn không được khoẻ truyền âm cho Võ Thừa
Võ Thừa trầm ngâm, hắn thật sự chưa vào truyền tống trận mang tính chất xa như vậy. Phải biết rằng ngăn cách của hai đại lục Thâm Uyên và Linh Huyền là một cái Đại hải Dương vô cùng to lớn, đều
này cũng là nguyên nhân chiến hỏa ở Thâm Uyên lại hầu như không ảnh hưởng đến Linh Huyền, vì Đại Hải Dương rộng lớn này vô cùng thần bí, đó là chưa kể bên dưới mặt biển bao la này còn có rất
nhiều loài Thủy Quái sống lâu năm tu vi vô cùng khủng bố. Ngay cả cường giả siêu việt Kim Cang cảnh cũng không dám tùy tiện mà khám phá dưới lòng đại dương này.
– Ta thật sự chưa truyền tống xa như vậy bao giờ.
Tinh Gia nghe Võ Thừa nói thì trong lòng thầm nghĩ. Nếu tên đầu đất này biết hắn đã bị truyền tống cách một giới vực thì hắn sẽ có biểu hiện gì?
Mất thời gian hơn nửa ngày ánh sáng bị kéo dãn ra mới dần hồi phục trước mắt bốn người xuất hiện một thông đạo, bốn người lặp tức bước ra ngoài. Có hai người tu vi thái ất bát trọng lặp tức xuất
hiện vừa nhìn thấy Độc Thiên Lão Quỹ hai người này cúi đầu, độc thiên lão quỹ khẻ gật đầu một cái hai người này lập tức rời đi.
– Đi thôi nơi này không tiện ở lâu.
Tinh gia thấy Độc Thiên Lão Quỹ dường như đã có tính toán chuẩn bị cho hết thảy thì tròng mắt khẽ đảo không biết suy nghĩ gì.
Rất nhanh bốn người rời khỏi khu vực truyền tống trận cỡ nhỏ kia đi về một hướng khác. Qua thêm bốn giờ.
Nơi này là một mảnh đất bằng có phần tiêu đều của vếch tích chiến tranh, không khí kèm theo một mùi huyết tinh khó diễn tả, xa xa trên vài cành cây trơ trụi lá có vài con kền kền đang liếm láp máu
dính trên lông của nhau thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu nghe rợn người. Bầu không khí u ám bao phủ khắp đại địa lẩn tới không trung.
– Mẹ nó nơi đây bị nguyền rủa à.
Tiếng lầm bầm của Tinh Gia lập tức được truyền ra.
Tinh Gia, Võ Thừa, Hồ Nguyệt Nương đứng ở vị trí có vài tảng đá trơ trọi có thể thấy vài vếch binh khí cùng máu đã hơi khô vương lại, hiển nhiên tại vị trí này cũng từng xảy ra ra cảnh chém giết.
Tinh Gia đưa mắt nhìn một vòng hắn thở dài một cái rất có bộ dạng cảm khái, không khí như vậy loại người có thể sinh sống ở đây cũng là dạng gì chứ?
– Dẫn đường tới nơi linh trận tàn khuyết kia đi.
Hít sâu một hơi Tinh Gia lên tiếng.
Độc Thiên Lão Quỹ từ khi xuất hiện nơi đây đều trầm mặt lão thật sự ngán ngẩm vùng đất này quá rồi. Nhẹ gật đầu một cái lão cũng không nhiều lời mà trực tiếp phi hành về một hướng khác.
Võ Thừa mang theo một tâm tình khó diễn tả, bây giờ hắn mới hiểu vì sao lão già lúc trước hắn gặp khi lần đầu giao thủ với Tử Điệp đã nói. ” không nơi nào là yên bình cả”. Ở đây thật sự không thể
nào là yên bình.
Phía xa xa có một cái thung lũng, ở đây nó nhìn như một cái ốc đảo có sinh khí, mặt dù cũng tràng ngập một mùi vị huyết tinh.
– Phía trước là nơi ở của tộc nhân chúng ta.
Độc Thiên Lão Quỹ đưa ánh mắt có phần đượm buồn về phía ốc đảo bán kính khoảng 5km kia lên tiếng.
Bốn người lại duy chuyển về vị trí kia. Bên trong ốc đảo này có hai ngọn núi cũng không hùng vĩ nhưng địa thế thoạt nhìn cũng có chút khí tức của long mạch tràng ra. Linh khí không so sánh được với
Linh Huyền nhưng cũng có thể coi là không tệ, có khả năng tu luyện tốt hơn rất nhiều so với những nơi khác.
Bốn người một đường đi tới không chút trở ngại, Tinh Gia bí mật quét thần thức cường đại của hắn một vòng, hắn chợt ngẩn ra một cái bởi vì ở đây mọi người tu vi cao nhất cũng chỉ có thực lực thái
ất đỉnh phong mà thôi.
Dường như phát hiện ra đều khó hiểu của Tinh Gia, Độc Thiên Lão Quỹ khẽ thở dài nói.
– Tộc nhân chúng ta vốn dĩ không xuống dốc như vậy, nhưng tất cả cũng vì Vạn độc Tông.
Tinh Gia nghiên đầu tỏ vẻ lắng nghe. Độc thiên lão quỹ nói tiếp.
– Hạ vị diện chúng ta sinh sống được gọi là Lam Diện Tinh. Gia tộc chúng ta là Tử Mạc nhất tộc. Ở nơi đó cũng được sếp vào những gia tộc cường hãn nhất. Vào thời kỳ viễn cổ gia tộc chúng ta từng
có cường giả Tinh Hà Cảnh tọa chấn.
– Tinh Hà Cảnh sao! Thật có ý tứ.