Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 178




Hắn hung hăng giơ ngón cái lên không ngừng khen ngợi. Hồ Nguyệt Nương ở một bên thì thần sắc ngưng trọng. Một quyền kia của Võ Thừa bản thân nàng cũng không thể tự tin đón đỡ. Trong lòng

nàng một mảnh dậy sóng, bởi vì Võ Thừa còn chưa tiến vào cảnh giới kim cang lại có thể đánh ra uy lực như vậy.

Ấy là chưa nói đến nàng dường như cảm giác Võ Thừa này còn chưa dùng hết khí lực. Nếu thật sự dốc toàn lực thì uy lực một quyền kia sẽ thế nào? Nghĩ đến đây nàng khi đối diện với Võ Thừa

cũng cảm thấy một loại áp lực vô hình.

Võ Thừa từ trên không nhìn xuống vị trí sáu người bị đánh khảm sâu vào lòng đất, gương mặt điềm tĩnh phát ra một loại uy nghiêm của vương giả nhìn xuống thế nhân.

Trong đống đất đá hỗn tạp ba thân ảnh đã nằm bất động không rõ sống chết còn ba người thân hình đầy máu tươi vương vãi trên y phục khó khăn bò dậy lảo đảo bước chân.

– Linh lực thật quỷ dị. Vừa có tính công kích thân thể mang lực đạo của người đánh ra Vĩ Lực, lại vừa có khả năng công phá linh hồn.

Nữ tử trong ba người còn có thể bò dậy nàng lau khóe miệng còn vương tia máu khó khăn nói ra.

Võ Thừa lăng không hạ xuống đứng đối diện với ba người. Vẫn không nói gì lẳng lặng nhìn ba người, hôi lâu hắn mới lạnh nhạt hỏi một câu.

– Cho ta một lý do để không giết các ngươi!

– Ha ha ha…

Thanh niên khôi ngôi lúc đầu kêu ba người Tinh Gia quỳ xuống đột nhiên cười lớn thế nhưng không khỏi lộ ra một tia chua chát nói.

– Ngươi đã mạnh như vậy, làm sao không ra tay giết chúng ta?

Võ Thừa trầm ngâm hồi lâu rồi cũng cất giọng trầm thấp.

– Như ý ngươi muốn.

Đôi mắt hắn lóe lên một tia hàn quang, ba người phía đối diện chỉ có thể cười thảm, giây phút họ ngửa cổ lên trời buôn xuôi chóng cự thì bên tai Võ Thừa vang lên giọng nói của Tinh Gia.

– Đầu đất, không cần làm vậy.

– Sẽ có người đến tìm các ngươi.

Lúc này Tinh Gia cùng Hồ Nguyệt Nương đi đến, Tinh Gia nhìn nhìn sáu người rồi mở miệng.

– Di Thên Thủ pháp tướng kia của các ngươi có phần khiếm khuyết phải không?

Thanh niên khôi ngô phun một ngụm máu rồi gương mặt oán độc nói.

– Hừ… nếu là chúng ta không mất đi hai người thì hắn có thể một quyền đánh chúng ta thành thế này được sao?

Tinh Gia lắc lắc đầu nói.

– Ta phải công nhận đây là một loại thế trận khá có ý tứ. Ta đoán không lầm thì có thể chiến một trận với Kim Cang cảnh hậu kỳ.Thế nhưng Dù cho pháp tướng kia không khiếm khuyết thì đối với người

các ngươi vừa giao chiến kia cũng không có tính uy hiếp.

Âm thanh Tinh Gia không có chút tính uy hiếp cùng khoa trương làm cho trong lòng ba người này dân lên một hồi băng giá. Ba người vô thức liếc nhìn Võ Thừa đứng đó với một loại khí thể bể nghể

duy ngã độc tôn, và cái cảm giác sinh tử khi nắm đấm kia hạ xuống kia thì họ không còn nghi ngờ gì nữa.

Chênh lệch quá rõ ràng không thể bàn cải.

– Chúng ta đã bại, muốn chém muốn giết cứ việc ra tay.

Nữ tử trong ba người hít sâu một hơi nhắm mắt lại không chút phản kháng.

– Các ngươi đến từ Thâm Uyên sao?

Hồ Nguyệt Nương nãy giờ vẫn không lên tiếng bổng môi ngọc khẻ chuyển.

Ba người di thiên thủ liếc nhìn nhau một cái rồi lắc đầu.

Hồ Nguyệt Nương nhíu mày, Tinh Gia lại cười cười chắp tay sau lưng nói.

– Để ta đón xem nhé. Các ngươi đến từ một Hạ vị diện khác đúng không?

Lời nói Tinh Gia vừa ra ba người trong mắt hiện lên vẻ chấn kinh. Cùng lúc đó Tinh Gia buôn một luồn thần thức quét ngan khiến cho ba người tâm thần chấn động. Nữ tử trong ba người lắp bấp

– Ngươi…

Cũng trong lúc đó, Hồ Nguyệt Nương một thân tu vi Kim Cang cảnh đỉnh phong tản ra.

Ong…

Ba người lảo đảo sắp té ngã giữa đương trường.

– Các ngươi…

Ba người lúc này hoàn toàn không còn chút khí lực. Ba người này tùy tiện một bàn tay đập xuống cũng khiến sáu người bọn họ không chút chống cự vậy mà bọn họ lại có ý định chặn đường đánh

cướp người ta, thật là một việc làm thuần tí đi tìm cái chết.

Tinh Gia thở dài một hơi nói.

– Các ngươi muốn La Thủy Thánh Quả để cứu người sao?

Tuy lúc này ba người còn chưa hết bàn hoàn nhưng cũng trả lời.

– Đúng vậy. Chúng ta từ hạ vị diện cấp thấp đi tới, căn cơ không ổn. Lại bị chiến đấu của chiến trường Uyên Linh làm cho không thể thở nổi.

Chúng ta chật vật ròng rã hơn một năm cuối cùng cũng đi đến được địa phương nơi đây, muốn xây dựng một tông môn tìm một cuộc sống mới nhưng mọi chuyện…

Nói đến đây nàng dừng lại, mệt mỏi không nói được nửa. Trên gương mặt nàng đã nói lên tất cả những gì nàng và những người này trải qua. Tất cả những uẩn khúc bên trong đôi mắt cùng gương mặt

của nàng lúc này đã là thế sự không thể vãn hồi nửa.

Tinh Gia trầm ngâm. Nguyệt Nương cùng Võ Thừa nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm. Trong cái thế giới thực lực vi tôn này chuyện như vậy cũng là hiển nhiên.

Hồi lâu sau Tinh Gia thở dài một tiếng rồi tiện tay lấy ra một lọ ngọc, hắn ném tới nữ tử kia rồi nói.

– Thứ này có thể cứu người các ngươi muốn cứu.

Nói xong Tinh Gia xoay người cùng Võ Thừa và Hồ Nguyệt Nương xa xa rời đi. Trước khi đi Võ Thừa còn vô ý nhìn ba người còn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất một cái rồi lại đưa ánh mắt nhìn thanh

niên khôi ngô còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì kia làm cho người này thần sắc như có đều suy nghĩ.

– Là Hoàng Mệnh Đan.

Nữ tử mở lọ ngọc Tinh Gia đưa cho gương mặt kích động cùng thần sắc vô cùng phức tạp nhìn theo bóng lưng ba người rời đi.

– Đi thôi dìu ba người kia đi.

Nữ tử này cất lọ đan dược kia rồi dìu nữ tử đang hôn mê, hai người còn lại cũng lần lượt dìu hai người bay về một hướng khác.

Nửa ngày sau..

– Ngươi định hỏi ta tại sao lại giúp họ sao.?

Tinh Gia nhìn Võ Thừa cả ngày trầm mặt không nói thì mở miệng.

Võ Thừa gật nhẹ đầu. Hồ nguyệt nương cũng khẻ nghiêng đầu đợi Tinh Gia nói.

– Haizzz… đầu đất a. Ta biết ngươi cảm giác được trên người bọn họ có sát lục quấn thân hiển nhiên làm không ít chuyện giết người, thế nhưng ta cũng muốn ngươi hiểu một chuyện.

Sự vận hành của đại đạo là vô thường, đến nay cũng không mấy người thấu hiểu. Chỉ là những người như bọn họ là một mắt xích quan trọng trong quy luật vận hành đó, nhân sinh chuyện gì cũng có

hai mặt của nó, khi một đấng kêu hùng được sinh ra, trong tay họ dính không biết bao nhiêu là máu tươi, hoặc chủ động hoặc bị động hoặc gián tiếp hoặc trực tiếp, trên con đường tạo nên sự kiêu

hùng đó máu tươi tràn ngập, xương chất thành núi, thế nhưng sau cùng có người trở thành quân vương một cõi có người trở thành chí tôn một giới, được người người kính ngưỡng thậm chí lặp đền

thờ phụng hương hỏa đời đời, tất cả không phải đều từ máu tanh mà ra sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.