Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 176




Thiếu nữ xinh đẹp sao một giây ngẩn ngơ rồi đưa ánh mắt vô cùng mê hoặc liếc mắt đưa tình với Tinh Gia một cái cất giọng lên tiếng.

Cũng vài giờ sau đó hể có dược liệu xuất hiện Tinh Gia đều ra giá trên trời khiến cho mọi người há mồm trợn trắng.

– Con mẹ nó thằng này đem cả gia tài nhà nó theo đây mà.

Vài người nhịn không được mắn to.

– Đây là vật cuối cùng.

Một La Thủy Hán Quả to bằng trứng ngỗng phát ra ánh sáng màu vàng nhạt chiếu rọi khắp khán phòng.

– Món đồ này ta không cần nói thêm nửa giá khởi điểm. 20.000 hạ phẩm thạch.

Món đồ vừa ra toàn trường lặng ngắt như tờ, ai nấy đều vô ý nhìn về phía lầu cát Tinh Gia. Chứ không ra giá.

Tinh Gia cũng ngẩn ra. Không ngờ nơi này lại xuất hiện vật chân quý như vậy!

– 300 viên trung phẩm linh thạch

Đột nhiên một âm thanh khàn khàn phát ra từ một gốc của Tửu Lâu, người này toàn thân vận hắc y không thấy rõ dung mạo, nhưng từ âm thanh có thể nghe được hắn đã có tuổi.

– 500 viên trung phẩm..

Tinh Gia cũng không chút kiêng nể nâng giá.

– Người tuổi trẻ, làm việc cũng nên cân nhắc nặng nhẹ, đôi khi người cầm hoài bích sẽ mang tội lớn đấy.

Hiển nhiên là một ý tứ rõ ràng đe dọa.

– 550 viên trung phẩm.

Người này lại một lần nữa ra giá.

– Hừ… ta trước nay cũng chưa ngán ai bao giờ. 1000 trung phẩm linh thạch.

Một cái giá có thể làm gãy căng cơ của một gia tộc trong Phước Long Thành, cái giá này vừa ra mọi người đều có thể nghe rõ tiếng hít thở nặng nề của người bên cạnh.

Hắc y nhân cũng dường như liếc về phía đài các của Tinh gia một cái rồi hắn lẳng lặng đi ra ngoài lầu các. Nhiều người bắt đầu có phán đoán của bản thân cũng từ từ giải tán.

– Một cái Kim Cang cảnh vừa mới đột phá còn chưa vững vàng khí tức cũng muốn hâm dọa ta sao. Hừ… đầu đất ngày mai ngươi cứ nhét hành vào mồm hắn càng nhiều càng tốt a.

Tinh Gia đi vào ghế ngồi của ba người tay gắp đồ ăn ngon trên bàn miệng thì không ngừng lầu bầu. Cho đến khi có người của tửu điếm đem các món đồ đấu giá tới lầu các của ba người.

Một nơi nào đó trong Phước Long Thành. Nơi này có một cái bàn đá lớn xung quanh ngồi hơn 6 người khí tức đều nội liễm. Một người trong đó cất giọng khàn khàn lên tiếng.

– Ngươi không mua nổi La Thủy Hán Quả?

– Hừ… một tên nhóc con nhìn rất lạ mắt đã mua đi.

– Lão tam ngươi thấy thế nào.

Một người khác lại lên tiếng.

– Đồ của chúng ta muốn nhất định phải có.

– Kẹc kẹc kẹc… là một tên bại gia tử mà thôi, hắn mua không ích dược liệu, quăng tiền như rác, cái loại này ta rất thích thú a.

Một người cười quái dị lên tiếng.

Sáng hôm sau ba người Tinh Gia rời thành đi về hướng Độc Tà Tông. Trên đường đi thái độ của ba người hoàn toàn không có chút phòng bị. Cho đến khi đến một bình nguyên vô cùng hoang vắng thì

dừng lại

– Hừ mấy con chuột này cũng thật là biết nhẫn nại a.

Tinh Gia khóe miệng mỉm cười nói chuyện với hai người Võ Thừa.

– Có ra tay bây giờ luôn chưa.

Võ Thừa nắm nắm bàn tay tùy ý hỏi Tinh Gia.

Sau đó đột nhiên một tiếng cười quỷ dị vang lên.

– Kẹc Kẹc Kẹc… ba người các ngươi cũng thật gan dạ đó.

Vù… một người vận một bộ thanh sam trên người thân thể gầy yếu nước da rám nắng, đôi đồng tử hình tam giác, sắc mặt vô cùng âm lãnh, vừa nhìn là biết không phải loại lương thiện gì, đứng chặn

trước ba người Tinh Gia.

– Mẹ nó… ở đâu ra cái loại nhìn giống dân chơi đồ thế này. Ta nói nè ngươi không phải một tên nghiện đó chứ. Gầy yếu trơ xương vậy cũng đòi làm ăn cướp. Đầu đất đánh hắn…

Người này vừa xuất hiện nghe thấy Tinh Gia buông một loạt âm thanh tâm sự nỉ non, hắn cái hiểu cái không ngẩn ra giây lát rồi sắc mặt chợt trở nên giữ tợn.

– Nghiện con bà ngươi.

Hắn hét lớn, nộ khí xung thiên. Một thân tu vi thái ất bát trọng bày ra, linh lực bàn bạc quanh thân hóa thành một đạo hắc quan bắn tới Tinh Gia.

Võ Thừa vừa nhìn người này trong lòng đã nảy sinh chán ghét. Hắn cũng cách không đám ra một quyền về hướng thanh niên này.

Ong…

Cự kình to lớn ầm ầm xong thẳng về hướng người thanh niên lập tức hắn xoay người đổi tư thế cúng dời công kích đối kháng với Võ Thừa.

Ầm…

Thanh sam nam tử bắn mạnh về sau như một viên đạn pháo cánh tay vặn vẹo khóe miệng tràng máu tươi.

– Luyện thể…

Hắn chấn kinh nhưng không hoảng loạn, đối với người luyện thể cách tốt nhất để chiến đấu là vận dụng pháp lực ngập trời từ xa công kích.

Cánh tay vặn vẹo chóng xuống mặt đất hắn lắc mạnh một cái có thể nghe âm thanh răng rắc vang lên, vị trí các khớp xương được nối về vị trí củ.

Người này hiển nhiên cũng một cái thân kinh bách chiến rèn luyện trong khói lửa mà ra.

Võ Thừa gương mặt không đổi bởi vì hắn cảm nhận được vài luồng khí tức tương tự người này thậm chí còn có mạnh hơn đang xong đến.

Vút vút vút…

Trên không trung năm đạo thân ảnh lần lượt hiện ra, một người thân hình khá khôi ngô từ trên cao nhìn xuống bộ dạng không để mấy người Tinh Gia vào mắt nói.

– Đem những thứ trên người các ngươi có giao ra, sau đó dập đầu quỳ lạy ta tha cho một mạng.

Tinh Gia tráng cũng bắt đầu xuất hiện gân xanh, ngay cả Hồ Nguyệt Nương thần sắc cũng hiện lên một tia sát khí.

– Đầu đất thông nát mông của tên này đi, con mẹ nó trước giờ ta còn chưa thấy ai kêu ngạo như vậy.

Võ Thừa nghe Tinh Gia hét lớn với ngôn từ hoa mỹ thì đầu nổi đầy hắc tuyến, nhưng thân pháp thì không chậm chút nào. Cũng không nhiều lời bởi vì trên người những người này có một loại khí tức

làm hắn chán ghét.

Ầm…

Linh lực quanh thân bùn phát, thân thể Võ Thừa lăng không bay lên đối diện với sáu người trước mặt. Có bốn nam hai nử. Sắc mặt hắn không chút biến hóa chỉ vẻn vẹn một câu.

– Sáu người cùng lên đi.

Sáu người gương mặt âm trầm, bởi vì khí tức trên người Võ Thừa vô cùng quỷ dị. Nhưng họ có thể cảm nhận được người này chưa đột phá đến kim cang cảnh.

– Có thân thể rắn chắc thì sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.