Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 175




Mặc dù trời đã chập tối nhưng khung cảnh náo nhiệt nơi đây cũng không giảm mà dường như có một loại tấp nập như trải hội.

Tiếng rao chào hàng, mua bán không ngừng vang lên, thỉnh thoảng có mùi thơm nức mũi từ các món ăn ven lề đường bốc lên làm cho những người đi đường vài ngày vài tháng hoặc những võ giả lịch

lãm trong thâm sơn cùng cốc nhịn không được phải kìm lại nước dãi từ miệng chảy ra.

Đội ngủ ba người Tinh Gia xuất hiện cũng không khiến người ở đây chú ý lắm. Chỉ là nhìn ra một nam một nữ, nam thanh tú bạch y, nữ cũng bạch y diễm lệ thoát tục, dĩ nhiên là người của một thế gia

quyền quý. Còn phía sau hai người là một thanh niên thân hình đầy cơ bắp trên hai vai là một con khỉ đột nhỏ như con mèo và một con hồ ly trắng tinh thuần khiết, đôi mắt cả hai con vật đều rất linh

động.

Tinh Gia trao đổi với một người bên đường.

– Huynh đệ. Thành này khách điếm nào lớn nhất?

– Ngươi từ nơi khác đến đúng không, hùm… ở đây lớn nhất chỉ có Mỹ Xuân Tửu Điếm là không ai không biết, ở đó món ăn thì muốn gì cũng có, sơn hào hải vị, nữ tử ở đó thì. Chật chật…

Người thanh niên này vừa nói với Tinh Gia vừa chật chật nuốt nước bọt như nhớ lại dư vị gì. Chợt ánh mắt hắn trừng lớn nhìn nữ tử bên cạnh Tinh Gia.

-Mỹ… mỹ nhân…

– Hủm… ngươi con mẹ nó không có chút tiền đồ.

Tinh Gia quẳn cho hắn vài viên hạ phẩm linh thạch rồi đi theo hướng mà người này chỉ đường. Hồ Nguyệt Nương thần sắc lãnh đạm không nhiễm bụi trần đi theo khiến cho người đi đường ai vô tình

bắt gặp dung mạo của nàng nhất là nam nhân đều hít thở có chút dồn dập.

Đi qua một dãy phố ba người cũng đến nơi gọi là Mỹ Xuân Tửu Điếm, quả thực người kia nói không chút khoa trương nơi này người ra vào tấp nập ai nấy ăn vận đều là những bộ đồ xa hoa lộng lẫy

hiển nhiên đều là những người thuộc cấp bậc quyền quý hoặc con cái của những thế gia có tiếng trong thành.

Một thanh niên khi thấy ba người Tinh Gia đi tới, vừa thấy liền biết là khách hàng thượng đẳng hắn xoa xoa tay gương mặt tươi cười đi ra tiếp đón ân cần.

– Thiếu gia cùng tiểu thư xin hỏi hai vị đến để uống rượu nghe nhạc hay muốn tham gia đấu giá thường niên tối nay?

– Dẫn chúng ta đi ăn uống cái đã những chuyện khác tính sau đi.

Tinh Gia phất tay vài viên linh thạch hạ phẩm bay ra tên thanh niên kia nhanh chóng bắt lấy khóe miệng càng hiện lên nét tươi cười gạn gỡ.

– Được, đến, đến a… ta dẫn các vị đi lên.

Trước sau nói chuyện hắn chỉ nhìn Tinh Gia cùng Hồ Nguyệt Nương, còn Võ Thừa với bộ áo da cùng bộ dạng khá khôi ngô , cái bắp tay thôi cũng bằng bắp đùi của hắn, thanh niên này chắc chắn là một người hầu mà thôi thế nên hắn đến liếc một cái cũng chẳng thèm. Tất nhiên những chuyện này Võ Thừa không chút quan tâm.

– Ngươi nói Đấu Giá Thường Niên là như thế nào?

Ba người một đường đi lên hai tầng lầu Tinh Gia thấy nơi này quá ư là đông đúc cùng náo nhiệt nhịn không được hỏi một câu.

– Người thanh niên xoa xoa đôi tay lại chần chừ không nói, Tinh Gia nhíu mày lại ném cho hắn vài viên linh thạch, lặp tức bộ mặt hắn lại hiện lên vẻ hớn hở nhiệt tình giải thích.

Ở đây cứ cách một đoạn thời gian sẽ diễn ra một lần đấu giá hội. Mọi người đều có thể tham gia đấu giá.

– Thông thường những vật đấu giá là gì?

Tinh gia hỏi tiếp.

– Nhiều lắm, bất cứ thứ gì từ công pháp, linh dược, đan dược, Vũ khí tất cả đều có thể xuất hiện, bởi vì người có bảo vật cần đấu giá cứ việc xuất cho người của tửu điếm, việc tiếp theo thì họ hoàng

toàn lo hết.

Nghe tên thanh niên này nói Tinh Gia gật gù, hắn nghĩ nghĩ sẽ mua một ít linh dược đỡ công tìm kiếm cũng là một ý hay.

Hắn lại phất tay một viên trung phẩm linh thạch bay ra khiến cho thanh niên này đôi mắt sắp rơi ra ngoài, nước dãy cũng chảy ra từ miệng.

– Sắp xếp cho ta một nơi có thể tùy ý đấu giá, cũng đem lên những món ngon hạng nhất đi.

Người thanh niên cầm viên linh thạch trong tay hắn gật đầu lia lịa.

– Được, được không thành vấn đề.

Hắn móc trong ngực một miếng ngọc giản truyền âm, sau đó không tới vài phút có một thiếu nữ vóc người uyển chuyển đi tới rất khách sáo dẫn ba người lên một lầu các rộng rãi, từ đây có thể nhìn rõ

hết khung cảnh xa xa nơi một cái sân khấu chuẩn bị đấu giá.

Thức ăn cùng rượu ngon nhanh chóng được mang lên. Khoảng nửa tiếng sau thì một tiếng chuông vang lên leng keng cùng một âm thanh rất êm tai.

Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp vóc người có lồi có lõm đứng giữa sân khấu. Sau một hồi chào hỏi cùng những lời nói vô cùng uyển chuyển thiếu nữ này đã làm kích động sự tò mò của đám đông.

Tất nhiên phần nhiều cuồng nhiệt là những âm thanh sói tru của những thanh niên bên dưới vì dung nhan của cô gái này khá xinh đẹp, mỗi cử chỉ đều làm cho đám người phái mạnh phía dưới phải chắt

lưỡi ngất ngây.

– Ở địa phương này bọn họ đào tạo người không tệ a.

Tinh Gia cũng tạc lưỡi thầm than.

Rất nhanh vài món hàng đầu tiên được mang lên đấu giá. Bằng vào thủ thật cùng lời nói êm tai của thiếu nữ kia các món hàng được nâng giá lên khá cao.

Một bộ công pháp địa giai, một binh khí trung giai lại có giá được bán ra vượt xa mức bình thường rất nhiều.

Sau một hồi lâu đôi mắt Tinh Gia lờ mờ nhìn rất chán nản lầu bầu.

– Làm gì còn chưa mang dược liệu đi ra, mấy thứ rẻ tiền này bao giờ mới hết.

Những thứ được người ta hô hào tăng giá dưới kia trong mắt tinh gia thật sự quá cặn bã không đáng một xu.

Hồ Nguyệt Nương nghe Tinh Gia nói thì cũng không biết nói gì nữa, ở đây những thứ như vậy đã là tốt lắm rồi a.

– Tiếp theo là một gốc Kê Huyết Đằng 300 năm.

Vừa nghe tên dược liệu đôi mắt lờ mờ của Tinh Gia phát sáng hắn lập tức ngồi thẳng người dậy đôi mắt chằm chằm nhìn một gốc dược liệu được đặt bên trong một hộp thủy tinh có vài đạo phong ấn

tránh cho dược liệu tẩu tán.

– Giá khởi điểm 2000 hạ phẩm linh thạch.

2500, 3000, 4000…. rất nhanh có người đã nâng lên con số 8000 hạ phẩm linh thạch.

Tinh Gia sửa sửa lại phong thái thường ngày thản nhiên mở miệng. 20.000 hạ phẩm thạch.

Lập tức có tiếng hít khí lạnh truyền ra. Toàn trường im bậc, theo tiềm thức đưa ánh mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy một thanh niên toàn thân bạch y ngồi trên một lầu các xa hoa gương mặt

anh tuấn khí chất xuất trần điềm tĩnh ngồi đó.

– Người này… là ai mà nhìn lạ mặt vậy..

– Đùng một cái đẩy giá gắp đôi, người anh em có cho người ta ra giá không vậy..?

Có người gương mặt như táp phải con ruồi lên tiếng.

Tinh Gia nhún nhún vai bày ra cái bộ dạng vô cùng bất đắc dĩ.

Thật sự là hắn bất đắc dĩ, bởi vì trong tay hắn và Võ Thừa là cả một kho tàng của một tông môn thời trước.

– Thành giá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.