– Mộ Lan Tháp sớm thôi ta sẽ đến sang bằng Tông Môn các ngươi.
Nói xong hắn từ từ khép đôi mắt lại tiêu thất trong thiên địa.
Hai ngày sau.
– Tinh Gia đường còn xa không?
Võ Thừa như thường lệ ném một viên đan dược vào miệng hỏi tinh gia, rồi hắn ném cho hai con thú đang kề bên mỗi con một viên, hai con thú cũng dường như rất quen thuộc điều này, đôi mắt lim dim
hưởng thụ.
Hồ Nguyệt Nương vài ngày đồng hành cùng Võ Thừa và Tinh Gia nàng cũng cảm thấy Võ Thừa này rõ là một tên bại gia tử, chỉ có đều nàng khó hiểu là tại sao Tinh Gia không chút than phiền luyện đan
cho hắn ăn như vậy, vã lại cứ ăn đan dược nhiều như vậy không có tác dụng phụ gì sao?
Tinh Gia mở một tấm bản đồ nhìn có chút cũ kỹ rồi đứng dậy nhìn nhìn địa thế nơi này hắn nói.
– Chắc khoảng 10 ngày đường nửa đi, phía trước khoảng 30km có một cái Thành Trì, tối nay chúng ta đến đó nghĩ chân đi, con mẹ nó mấy ngày liền ngủ ngoài nơi thâm sơn này thật là tra tấn người ta mà.
Hắn không ngừng lầu bầu vì hết bị muỗi đốt đến bị mấy con yêu thú linh trí thấp tập kích nửa đêm. Mặc dù không đủ con khỉ cùng con hồ ly hành hạ nhưng âm thanh thú hoang rống giận cũng thật là
kinh dị a.
– Tiểu Nguyệt Nguyệt ta nói ngươi không nên chăm chú nhìn hắn vậy chứ?
Tinh Gia liếc thấy Hồ Nguyệt Nương cứ thỉnh thoảng nhìn Võ Thừa trầm ngâm không biết nghĩ gì thì nhịn không được hỏi một câu.
Võ Thừa cười cười giơ một bình đan dược trong tay lên khẽ nói.
– Ngươi muốn một viên không?
Hồ Nguyệt Nương khá tò mò, bộ dạng lãnh đạm của một Tông chủ cao cao tại thượng thường ngày khi đi với Tinh Gia hai người cũng không còn, nàng rất cung kính với Tinh Gia vì nàng biết người này
là một lão quái vật.
Nghe Võ Thừa hỏi một câu như vậy nàng không nén được tò mò, nhẹ gật đầu một cái, võ thừa liền ném cho nàng một viên.
Cầm viên đan dược trong tay nàng khẽ nhìn Tinh Gia một cái, Tinh Gia đang ngẩn ra chưa kịp nói gì thì nàng đã đưa lên ăn vào.
– Cái… cái này…
Tinh Gia khóe miệng giật giật một cái rồi đôi mắt trợn to nhìn Võ Thừa đầy thâm ý.
Đan dược vừa vào trong miệng đã tan ra, một luồng năng lượng tinh thuần cuồng bạo ngấm vào cơ thể, Hồ Nguyệt Nương lặp tức nhíu mày, sắc mặt nàng chợt ửng đỏ.
Nàng nhanh chóng ngồi xếp bằng, hai tay biến đổi thủ ấn liên tục cố kìm nén dược lực phát ra, thế nhưng nàng đã xem thường viên đan dược mà Võ Thừa ăn như ăn kẹo này rồi.
Mồ hôi trên trán bắt đầu xuất hiện, rồi sau đó là toàn thân nàng mồ hôi đều ứa ra, trên da xuất hiện nhiều tia vằn quại màu đỏ hồng ẩn hiện, sau đó là tiếng xương cốt của nàng bắt đầu cọt kẹt dường
như sắp không chịu nổi.
Nàng cảm giác giống như toàn thân có lửa đốt đôi mắt mê mang dường như sắp rơi vào mê sảng.
– Ầy…
Tinh Gia nhìn Võ Thừa chằm chằm, nhướn mày khẻ hỏi.
– Đầu đất… ngươi cố ý à?
– Ta…
Võ Thừa cũng ngẩn ra, không ngờ đan dược này lạy có tác dụng với nàng ta mạnh như vậy.
– Ta con mẹ gì. Nhanh tìm một hồ nước quẳn nàng xuống nếu không thì tốt rồi… hừ… tên Nguyệt Sư Vương kia không liều mạng với ngươi ta cái gì cũng chịu.
Võ Thừa nghe Tinh Gia nói chợt hiểu ra tình huống không hay, hắn nhanh chóng chạy đến ôm Nguyệt Nương lên rồi nhanh như một con báo lau đi tìm một khe suối. Nhưng khi ôm nàng vào lòng thì hắn
đột nhiên gương mặt hiện lên khổ sở.
Chỉ thấy nàng tay chân quơ loạn ôm chặt lấy cổ hắn gương mặt ửng đỏ dáng chặt cơ thể lên người Võ Thừa, hơi thở vô cùng gắp gáp.
– Không được, lão Nguyệt Sư Vương sẽ giết ta mất.
Lúc này Võ Thừa thật sự có xúc động muốn vả vào mặt mình, hắn cũng không ngờ đan dược lúc nào mà mình cũng ăn như kẹo cho đỡ chán lại đối với người khác thành ra cái bộ dạng như vậy.
Vài phút sau cuối cùng cũng tìm được một khe suối nhỏ, hắn nhanh chóng lao người xuống rồi đặt nàng vào trong khe suối kia.
Lặp tức những làn khói trắng từ trên người Hồ Nguyệt Nương bốc ra, nhiệt đồ cơ thể nàng dần hạ xuống nhưng cơ thể trong khe suối lại không tự chủ quằn quại uốn éo, nếu có một nam nhân nào
khác ở đây chắc chắn sẽ không kìm được mà xong thẳng xuống khe suối kia, dù có trở thành cầm thú cũng không chút chần chờ a, bởi vì phong thái cùng nhan sắc của Hồ Nguyệt Nương thật sự quá
kinh tâm động phách.
Võ Thừa ngồi trên một tảng đá thất thần nhìn cảnh này, không phải vì thân hình cùng dung mạo nữ nhân kia quá gợi cảm cùng lôi cuốn hút hồn mà hắn cảm thấy mình quá óc chó, miệng lẩm bẩm.
– Thôi từ nay sẽ không cho người ta ăn đan dược nửa.
Hơn 4h đồng hồ trôi qua Hồ Nguyệt Nương mới rung rung đôi mi dài mở đôi mắt, nàng nửa thân bên trong khe suối, rồi đưa ánh mắt nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt Võ Thừa một cái nàng định duy
chuyển thân hình, chợt nàng nhận ra có gì đó không đúng, bên dưới có phần hơi lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống thân hình nàng cứng đờ trong khoảnh khắc. Quần áo có phần xộc xệch nàng cố nhớ ra
điều gì.
– Này… cô nương không sao chớ?
– Ta… ta không sao. Ngươi không có chuyện gì ở đây làm gì?
– Ta… ta… vừa đi ngan qua thoy… ha ha không có gì ta ở phía trước đợi ngươi a.
Như một con sóc Võ Thừa phóng đi, bởi vì bầu không khí thật là quỷ dị.
Tinh Gia gương mặt cổ quái nhìn Võ Thừa, miệng chắc lưỡi liên tục nhưng không nói lời nào khiến gương mặt Võ Thừa vô cùng đặc sắc, một lát sau mới mở miệng hỏi.
– Tinh Gia sao lại như vậy, nàng cũng là Kim Cang cảnh cường giả a, không thể nào dược lực tác dụng mạnh vậy chứ.
– Ngươi còn nói. Mấy cái ta luyện cho ngươi đều là thuốc giống như là kích thích. Cơ thể ngươi hiện tại mấy loại thông thường có tác dụng sao?
– Nhưng không đến mức nàng lâm vào trạng thái vậy chứ.
– À… cái này. Có lẽ cơ thể nàng vốn thuần âm. Mà đan dược ngươi dùng chứa một lượng lớn dương khí. Cho nên nhất thời cơ thể nữ nhân của nàng không chịu được.
Ngươi phải biết cơ thể ngươi bây giờ tương đương với cường giả nhân thượng cảnh trở lên chớ không kém.
Võ Thừa gật gù.
Vút…
Một cơn gió nhẹ thổi tới. Hồ Nguyệt Nương thân thể uyển chuyển lướt đến kèm theo một làng hương thơm nhè nhẹ.
Bầu không khí lại đột nhiên tĩnh lặng trong giây lát.
– Đi thôi trời sắp tối rồi a.
Tinh Gia mở miệng phá tan bầu không khí quỷ dị này.
Phước Long Thành. Một thành thị khá phồn hoa thuộc Sóc Xà Quận.
Truyền thuyết nói rằng khi xưa từng có một con rồng thủ hộ ban phước cho nơi này nên vùng đất này khá trù phú. Phong thủy cực kì tốt, thiên địa có long khí quờn quanh. Nên nơi đây có rất nhiều
người chọn làm nơi nghỉ chân tĩnh tu một đoạn thời gian rồi mới đi.
Ba người Tinh Gia khi đến Phước Long Thành thì trời vừa chập tối, ba người một đường đi vào thành.