Beng…
Cái tháp bay đi ra xa phút chốt chỉ thấy một tia sáng lóe lên ở phía chân trời. Nữ tử bạch y lão đảo lùi về sau ba bước mỗi bước nàng đều phun một ngụm máu tươi hiển nhiên là bị phản phệ khá nặng.
Độc Thiên Lão Quỷ thấy một màng trái tim rơi xuống đất cái bịch.
– Lão thiên ơi, người này làm sao lại mạnh như vậy chứ.
Nguyệt Sự Vương rống giận một tiếng hắn mở to cái mồm như chậu máu ánh sáng trên mặt trăng trên đầu tỏa ra một lực hút kinh thiên.
– Nguyệt Sư Thôn Thiên…
Cơ thể Võ Thừa bị vây trong ánh sáng nhu hòa của mặt trăng từ từ bị kéo về phía cái miệng rộng toát của nguyệt sư vương, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng vô tình tại vị trí giậm mạnh chân xuống khiến
cho không gian nứt gãy, giơ tay lên hóa thành một thủ ấn đen kịch đập mạnh vào đầu của Nguyệt Sư Vương.
Ầm…
Nguyệt sư vương lăn lộn trên không trung không ngừng lại đụng vào vài tòa núi khiến nó sụp đổ liên tục, hắn lảo đảo đứng dậy phung ra một ngụm máu lớn có thể nhìn thấy vài mảnh vỡ nội tạng kèm
theo. Hắn đưa ánh mắt đã có chút mở hồ nhìn Võ Thừa rồi sao đó nhìn về phía nữ tử bạch y, hắn mở miệng định nói gì đó nhưng lại phun máu nuốt lại lời nói.
Võ Thừa đứng trên không trung, Ma khí lượn lờ quanh thân gương mặt vô tình đột nhiên hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Tinh Gia ở gần đó.
– Không hay…
Độc Thiên Lão Quỷ rùng mình một cái, khoảnh khắc va chạm với ánh mắt màu đỏ kia hắn thấy mình đã là một cổ thi thể không trọn vẹn.
– Quá… quá mạnh… quá khủng bố… quá biến thái a.
Hắn lấp bấp chỉ nói được vài từ, nhưng rất nhanh đôi mắt hắn trừng lớn muốn rớt ra ngoài vì đã thấy Võ Thừa lăn không bay đến.
Thình thịch. Thình thịch…
Tiếng tim độc thiên lão quỷ đập mạnh như tiếng trống hắn khẽ cứng ngắc liếc nhìn Tinh Gia vẫn đang chú tâm luyện dược đến giai đoạn mấu chốt.
Bong…
Võ Thừa xuất thủ một quyền không hoa mỹ đánh ra khiến cho màng linh trận kiên cố chịu một kích của cái tháp lúc trước vỡ vụn.
Bụp bụp bụp
Hơn 300 viên linh thạch nửa hóa thành phấn vụng lúc này hơn 1000 viên chỉ còn không đến 400 viên.
Ầm…
Ầm…
Lại hai quyền đánh liên tiếp thêm một màng linh trận nửa vỡ nát lúc này hoàn toàn không còn màng linh trận nào phòng hộ nửa.
Độc Thiên Lão Quỷ cắn răng một cái, lá cờ màu đen lúc trước được lão tế ra, khí độc màu xanh nhanh chóng khuếch tán, một con rết cùng một con ếch từ trong hắc vụ đi ra, thân hình hóa lớn bằng một cái nhà. Thế nhưng đều khiến độc thiên lão quỷ sợ hết hồn hết vía là Võ Thừa chỉ tác hai tác
Ầm… Ầm..
Con rết thì cuộn tròn lại nằm bất động trên đất còn con ếch có làn da màu xanh kia nằm ngửa bụng thè lưỡi ra ngoài cũng không rõ sống chết.
Khóe miệng độc thiên lão quỹ co giật vài cái, cơ chân cũng bị chuột rút lão không di chuyển được nửa, đối diện với người trước mặt, lão như thấy mình là một con sâu cái kiến, người ta tùy tiện giơ một ngón tay cũng có thể ấn chết lão.
Tay chân lão xụi lơ trên mặt hiện lên một nụ cười khổ. Lão nhắm mắt lại chờ đợi thời khắc của mình.
Thế nhưng vài hơi thở trôi qua cũng không có động tỉnh gì lão lại mở mắt chỉ thấy hung thần trước mặt lúc trước bỗng nhiên gương mặt trở nên vặn vẹo. Lão ngẩn ra một cái.
– Đây là chuyện gì?
Chỉ nghe Võ Thừa khàn giọng nói.
– Trả…. trả… lại cơ thể cho ta…
Hắn dường như gào gú âm thanh nghe rất gợn người cùng có thể nghe thấy được sự giận dữ và thống khổ. Hắn ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng rồi gục đầu xuống.
Mọi người tại đương trường đều nín thở hít từng ngụm khí nặng nề, vài hơi thở trôi qua bỗng nhiên Võ Thừa ngẩng đầu lên, một gương mặt vô cùng quỷ dị hắn nhếch miệng nói.
– Cơ thể này… không tồi. Ha ha ha… hự… Ực…
Đột nhiên hắn trợn tròn đôi mắt màu đỏ ngửa cổ lên trời hét lớn.
– Phù Đổng Thiên Vương… ta hận a…
Hắn không ngừng dãy dụa lúc cười lúc khóc lúc thống khổ khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nhíu mày chết lặng, thần sắc phức tạp.
Cùng lúc đó,Tinh Gia luyện đan đã xong. sáu viên đan dược tỏa ra mùi hương cùng dược lực kinh người bay ra bị hắn tóm lấy. Hắn nhìn Võ Thừa như vậy thoáng ngẩn ra một cái rồi gương mặt kích
động hét lớn.
Nguyệt sư vương nhanh chấn trụ hắn, nguyệt sư vương cũng không chậm trễ nhanh chóng bay đến thi triển thủ pháp…
.
Ở một tinh cầu u ám nào đó ở Thiên Nguyên Thế Giới giáp ranh.
.
Cảnh vật nơi đây vô cùng hoang tàn, có thể thấy từng cái hố sâu không thấy đái rộng hơn nghìn mét, những tòa núi nguy nga cũng bị đánh sập hoặc tàn phá bất kham cơ hồ trở thành bình địa.
Trên một ngọn cô phong không còn cái cây ngọn cỏ, một người trung niên tay cầm cây tre màu vàng đứng đó, toàn thân thiết giáp màu đen, khóe miệng hắn còn dính ít máu tươi linh lực quanh thân
chập chờn không ổn định, hiển nhiên hắn đã bị trọng thương.
Người này không ai khác chính là Phù Đổng Thiên Vương đã từng cùng Tinh Gia, Võ Thừa gặp mặt.
Cách đó không xa một cái thi thể nằm đó đôi mắt trắng dã hơi thở không còn dĩ nhiên là hình thần câu diệt chân chính tử vong.
Đột nhiên phía trên trời xuất hiện một gương mặt vô cùng dữ tợn, đôi mắt to lớn màu xanh lá cây âm trầm nhìn xuống phù đổng thiên vương.
– Ngươi dám đến ma giới giết người của ta sao?
Phù Đổng Thiên Vương nhếch miệng lên nói.
– Người ta muốn giết thì không ai cản được.
– Tốt… tốt… hay cho một cái Phù Đổng Thiên Vương để ta xem ngươi làm thế nào đi ra khỏi ma giới.
Hắc vụ ngập trời một bàn tay to lớn chụp xuống ngọn cô phong nơi phù đổng thiên vương đang đứng.
.
Liêu Phố Quận có 21 tông phái hạ cấp và ba tông phái trung cấp. Cứ một tông môn trung cấp sẽ có bảy tông môn hạ cấp phụ thuộc. Tuy vậy rất nhiều năm qua các tông phái hạ cấp đều muốn vương mình thoát khỏi ràng buộc. Nhưng muốn thoát khỏi ràng buộc trừ khi phải có thực lực có thể đối đầu với một tông phái trung cấp.
Tông phái trung cấp ở Huyền Linh Đại Lục được cường giả Thiên Thượng cảnh tọa chấn chấn. Uy lực vô thượng một khi ra tay sẽ khiến trời chuyển đất rung không gì cản nổi. Trước mặt cường giả
như vậy cho dù có trăm vạn thái ất cảnh chỉ cần một thần thông thi triển ra cũng có thiểu miểu sát hết thảy, đó là thực lực của họ. Cho dù có là Nhân Thượng cảnh hay Địa Thượng Cảnh đứng trước
Thiên Thượng cảnh cường giả vẫn phải cúi đầu xưng thần, không dám đối kháng.