Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 158




lại chật vật lùi về sau hơn vài chục mét nửa lão mới trụ vững được thân hình, lúc này bão kiếm của nữ tử họ Đường thi triển cũng đã tiêu tán, gương mặt nàng lạnh lùng nhìn lão.

– Không hổ là người có tư chất tốt nhất trong hơn trăm năm qua, đúng là lớp sóng sau đè sóng trước.

Lão nhìn nữ tử họ đường cảm khái một câu.

– Chúng ta biết Độc Tà Tông các ngươi có âm mưu gì đó, chúng ta cũng mặc kệ, nhưng quý phái cứ tiếp tục gây hấn chúng ta cũng không ngại khai chiến toàn tông đâu. Vã lại hành động của các

ngươi cũng đã bị các tông phái kia chú ý tốt nhất nên trở về mà lo liệu đi.

Từ Thanh Hiển vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn nữ tử họ đường ích lâu sau đó hắn thở dài một tiếng.

– Chúng ta đã biết.

Nghe đến đây sắc mặt nữ tử họ đường kia trầm xuống, chuyện này càng lúc càng phức tạp.

– Vậy tiếp tục đi, để ta xem toàn bộ thực lực của ngươi thế nào.

Nàng cắn răng định tiếp tục xuất thủ chỉ nghe âm thanh bình tĩnh của lão giả vang lên.

– Đủ rồi. Ngươi không định cứu người kia chứ, hắn bị đàng Ong kia quây quanh khá lâu rồi đó.

Lão chỉ tay về phía Võ Thừa, chỉ thấy Võ Thừa liên tục uốn éo thân thể dường như rất đau đớn nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, trong lòng nàng âm thầm nhảy dựng lên một cái, tên này cũng thật là một cái ngu ngốc, vào phòng hộ trận pháp cũng không vào, chạy cũng không thèm chạy cứ đứng đó chịu trận, lúc này nàng thật sự có xúc động muốn đánh mình một cái, vì sao lúc trước lại giao sự an

nguy của những tỷ muội mình cho hắn.

Cùng lúc đó Từ Thanh Hiển đi đến phía độc tà tông đám người phất tay xuất ra một ngọc giản sau đó bóp nát, lặp tức một thông đạo được mở ra không biết truyền tống đến đâu.

Nữ tử họ Đường thấy vậy cũng không ngăn cản, nàng lập tức bay về phía Võ Thừa phất tay tạo ra một màng linh lực, thoạt nhìn nàng cũng không muốn đến gần đàn Ong này hiển nhiên nàng cũng rất

kiêng kị.

Cũng đúng thôi nếu bị nó đốt chưa nói đến đau nhức mà riêng về độ sưng tấy khi độc phát thì đối với nữ nhân coi trọng dung nhan là trên hết, tất nhiên nàng sẽ không nguyện ý đến gần chút nào.

Tuy nhiên với tu vi của nàng vậy mà tác dụng tác dụng đối với loại độc Ong này muốn đuổi đi xem như không có khiến sắc mặt nàng cũng có chút khó coi.

Cũng trong lúc này từ phía mãng rừng chổ Tinh Gia và tiểu Hồ Ly được con khỉ cổng chạy đi bay ra khói mù trắng xóa.

Tinh Gia cùng con khỉ đang ngồi xuống khí thế hì hục làm cho một đống lá cây kèm theo nhiều loại linh dược kỳ dị bốc cháy un un ra toàn khói trắng, khi làng khói này bay đến lặp tức những con Ong

kia như gặp phải kình địch, chúng như bị mất phương hướng lặp tức tản ra tứ phía bay đi, có con như nhiễm phải loại khói này nặng quá rớt ngay xuống đất nằm bất động.

Thanh niên hắc y có Ong chúa trên vai thấy cảnh này gương mặt chợt biến đổi.

Phịt phịt phịt…

Đàng Ong mới đó còn hung hãn không thôi thì lúc này giống như trúng phải kịch độc không ngừng rơi xuống như lá rụng mùa thu.

– Tên hỗn đản nào?

Hắn hét lớn một tiếng sắc mặt xanh mét vì tức giận, sau đó hung hăng lấy ra một cây sáo đưa lên miệng thổi ra.

Tiếng sáo trầm bổng như ngân lên một điệp khúc truyền đến tai người khác giống như có một loại ba động vang lên trong linh hồn.

Đàng Ong không còn bay tán loạn nữa mà đột nhiên duy chuyển có quy luật dần dần bay ra khỏi đám khói.

Hắn âm trầm nhìn về phía phát ra đám khói kia ánh mắt lóe một tia hung quang, sau đó không nhanh không chậm, hóa thành một đạo lưu quang xa xa bay đi, người này không theo truyền tống của Từ

Thanh Hiển mà lựa chọn đi về sâu trong dãy sơn mạch, mang theo đàng Ong đã tổn thất hơn một nửa dần biến mất.

Lúc này nữ tử họ Đường mới có thể đến gần nhìn tình huống của Võ Thừa. Nàng vẫn chưa hiểu lắm tại sao người này lại lựa chọn xông ra cho đàng Ong kia đốt như vậy, hay là một cái ngu ngốc?

Chỉ thoáng nghỉ qua nàng nhẹ giọng hỏi.

– Ngươi thấy thế nào?

– Ta tốt.

Võ Thừa chỉ nói một câu.

Trừ gương mặt ra cơ thể Võ Thừa dường như là vết Ong đốt, có thể thấy rõ những cây kim còn ghim chặt trên đó khiến cho người ta vừa mới nhìn qua da đầu cũng có chút tê dại.

Chợt sắc mặt Võ Thừa biến đổi mạnh.

Ực ực…

Âm thanh chấn động trong cơ thể chỉ có mình hắn nghe thấy, ngay sau đó là cảm giác nhau nhức bên trong thức hải hắn truyền đến. Tròng mắt hắn trợn to liền thay thế gương mặt trầm ổn lúc trước,

hắn quỳ rạp xuống đất gương mặt biểu hiện vô cùng thống khổ.

– Ngươi…

Nữ tử họ Đường biến sắc cùng lúc đó Tinh Gia với gương mặt vô cùng đắc ý cùng con Hồ ly ngồi trên hai vai con khỉ cũng đi ra từ trong rừng. Hắn thấy Võ Thừa quỳ gối ở đó cái đầu giường như đang

chạm đất một tay ôm ngực một tay đang nắm chặt một bụi cỏ dưới đất. Tinh Gia chợt ngẩn ra một cái rồi hắn âm thầm giơ ngón giữa về phía Võ Thừa.

– Khá lắm tiểu tử, chiêu này cua gái thì em nào không đổ?

Hắn nhếch miệng khoanh tay thể hiện bộ dạng vô cùng khinh thường, vài hơi thở trôi qua Tinh Gia truyền thần thức tới.

– Được rồi còn làm bộ cái gì, bao nhiêu độc Ong đó cũng đủ để tiến bộ không ích a.

Thế rồi lại vài nhịp thở trôi qua Tinh Gia vẩn không nhận được truyền âm của Võ Thừa, lúc này hắn nhíu mày.

– Không đúng…

Lặp tức chạy đến nơi lúc này đám người Trúc Vũ Hy, Trúc Hà, Tô Ngân gắp gáp chạy đến nâng Võ Thừa lên, Tinh Gia vừa nhìn thấy gương mặt Võ Thừa lúc này lặp tức biến sắc. Hắn nhảy dựng lên một cái hét lớn.

– Thiệt con mẹ nó sao lại nhanh vậy.

Lúc này gương mặt Võ Thừa biến đổi liên tục, mắt hắn nhấm nghiền nhưng không ngừng rung rung như muốn mở ra nhưng không được, đều khiến Tinh Gia kinh dị nhất là mi tâm Võ Thừa lúc này có một cái đồ họa hình mặt quỷ ẩn hiện, tuy mơ hồ nhưng có thể nhìn thấy rõ. Cái đồ họa này hoàn toàn giống với đồ họa trên mi tâm của Văn Đằng Vương lúc trước bị Phù Đổng Thiên Vương đuổi giết.

– Chết tiệt, chết tiệt, khốn khiếp…

Sắc mặt Tinh Gia biến đổi liên tục, hắn không thể dùng thần thức của hắn tiến vào dò xét bởi vì bản thân hắn quá đặc thù, Tinh Gia đảo tròng mắt liên tục. Hắn vô cùng khẩn trương.

– Phó Tông Chủ xin hãy ra tay giúp hắn.

Các cô gái ai nấy thần sắc cũng vô cùng lo lắng đưa ánh mắt trông cậy nhìn về phía nữ tử họ Đường kia.

Nữ tử họ Đường tay ngọc khẽ chạm vào mi tâm Võ Thừa nàng phân ra một tia thần thức tiến vào thức hải của hắn, Tinh Gia biến sắc hét lên.

– Ngươi… không nên.

Nhưng đã chậm chỉ nghe một âm thanh buồn bực phát ra từ trong miệng của nữ tử họ Đường, nàng lảo đảo lùi về sau vài bước gương mặt tái nhợt khóe miệng tràng ra một tia máu, ánh mắt vô cùng

kinh hãi nhìn về phía Võ Thừa.

– Phó tông chủ, phó tông chủ…

Những người còn lại chấn kinh đi đến dìu nàng, TInh Gia cũng đi đến ngón tay khẽ chuyển một tia ánh sáng ngũ sắc bắn về mi tâm của nàng lặp tức hai tay nàng biến đổi thủ ấn đều tức qua hơn mười

nhịp thở thì nàng mở mắt, gương mặt nàng đã có chút hồng nhuận, nàng nhìn Tinh Gia vẽ mặt kinh nghi vừa định mở miệng thì Tinh Gia phất tay, lúc này bộ dạng non nớt của hắn đã không còn mà

thay vào đó là sự âm trầm bất định, Tinh Gia mở miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.