Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 157




Dường như cảm nhận được ánh mắt của Võ Thừa hắc y nam tử này cũng xoay đầu liếc nhìn hắn một cái trong mắt lóe một tia hun quan. Lặp tức bầy Ong kia giống như những tia lôi điện xong thẳng

về phía này.

– Thoi xong…

Tinh Gia hận không thể tìm một hồ nước nhảy xuống bởi vì mùi vị bị Ong đốt lúc trước thật sự là khổ không thể tả hắn không thể tưởng tượng cái bộ dạng như vầy mà lại bị đốt thêm lần nữa có lẽ

thành trẻ sơ sinh.

Hắn đảo đảo tròng mắt vài cái rồi dùng tay đập lên đầu con khỉ một cái, rất nhanh con khỉ, hồ ly cùng Tinh Gia đã chạy vào một mảng rừng.

– Mở trận…

Lưu Nguyệt Tông các nữ tử lặp tức duy chuyển theo một phương vị nhất định nhất thời vị trí các nàng hiển hóa ra một con thiên nga to lớn. Nó vương đôi cánh ra bao phủ các nàng bên trong.

– Võ Sinh. Nhanh vào trong này.

Trúc Vũ Hy hét lớn Võ Thừa xoay đầu lại khóe miệng nở nụ cười ngây ngô nói.

– Yên tâm đi ta da dày thịt béo để đám Ong kia đến.

Tất cả cá nàng chấn kinh mở to tròng mắt.

– Người này, hắn không sợ Ong đốt sao?

Lập tức có người lên tiếng khó hiểu. về tốc độ và nọc độc của loài Ong này ai ai cơ hồ nghe đến cũng phải tê dại da đầu, đặc biệt một khi công kích thì truy đuổi không ngừng chẳng lẻ tên này lại không

hiểu sao?

– Hay là hắn cố ý ngăn đàn Ong kia giúp chúng ta.

Tô Ngân gương mặt có chút ngưng trọng mở miệng khiến cho tất cả các nàng đều mở to tròng mắt. Nàng nhớ lại lúc trước người này cũng phải mất khá lâu thời gian ở trong hang động để có thể ép

độc ra mà, chẳng nhẽ hắn lại thích hành hạ bản thân mình đến vậy sao? không, không ai ngu ngốc đến vậy cả.

– Vì cái gì người này năm lần bảy lượt ra tay cứu chúng ta, chẳng lẻ.

Vài ánh mắt nhìn về Trúc Vũ Hy nhất thời khiến cho nàng trở nên bối rối, nàng cũng không biết giải thích thế nào vì chính nàng từ đầu đến cuối chứng kiến hết thảy, nàng nhẹ nói.

– Các ngươi đừng nghĩ linh tinh, hắn nói muốn cứu các ngươi là vì lúc trước vô tình dẫn đàn Ong đến, ngoài ra ta cũng không biết vì sao hắn làm vậy. Nhưng với tình hình này có lẽ không phải lúc trước

hắn dẫn dụ bầy Ong kia mà là chính Độc Tà Tông muốn ám toán chúng ta nhưng hắn đã lãnh toàn bộ vết thương đó…

Đàn Ong kia chỉ còn cách hơn 30m mọi người dường hít thở có chút dồn dập riêng Võ Thừa thì trong mắt lóe sáng dường như mang theo một tia chờ mong. Hắn vừa nghĩ đến tác dụng khi bị Ong đốt

liền hương phấn không thôi, phải biết rằng bản thân hắn dù cho có liên tục ăn bổ dược của Tinh Gia thì tốc độ tăng trưởng của Tu La Quyết Thể Quyển cũng không nhanh được bằng luyện hóa nọc độc

của loài Ong này.

Đột nhiên không chần chờ được nửa hắn xông thẳng vào bầy Ong đang bay tới hoàn toàn không có chút nào thể hiện sẽ vận linh lực phòng hộ quanh thân.

Mọi người nhất thời con ngươi co rút, các nữ tử Lưu Nguyệt Tông đều che miệng lại, còn bên phía Độc Tà Tông đám người thì ngẩn ra một cái.

Hắc y nam tử trên vai có Ong chúa của Lôi Độc Phong củng thoáng ngẩn người một cái, nhưng rồi rất nhanh hắn cười lên âm lãnh.

– Ngu ngốc… nếu ngươi muốn che chở cho các nàng thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện.

Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên người con Ong chúa trên vai hắn một cái con Ong này dường như nghe hiểu, đung đưa sợi râu trên đầu lập tức đàng Ong kia như một dòng hắc tuyền xối xả đổ lên người Võ

Thừa cùng với đó là rất nhiều kim nhọn màu tím chìa ra như đóng đinh lên người hắn.

Bụp bụp bụp… có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh giống như đóng một cây đinh sắc nhọn vào cây gỗ, gương mặt Võ Thừa vặn vẹo không ngừng, hiển nhiên mùi vị bị Ong đốt cũng không tốt lành gì, thế

nhưng trong miệng hắn chỉ gầm gừ chứ không phát ra âm thanh la hét đau đớn nào.

– Từ Thanh Hiển các ngươi thật nham hiểm.

Nữ Tử họ đường kia nhìn thấy một màng phát sinh sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi, trong mắt nàng chuyện trước mặt là Võ Thừa vì những cô gái phía sau mà đưa thân mình cho đàng Ong kia

đốt.

Từ Thanh Hiển lão giả cũng nhìn thấy một màng trước mắt gương mặt già nua của lão hiện lên một tia kì dị. Người này…

– Nếu tiếp tục giao chiến với chúng ta thì các ngươi không có chỗ tốt nào đâu, Đường cô nương mau thu tay rút lui đi.

– Hừ…

Nàng hừ lạnh một tiếng ra tay càng thêm mạnh mẽ, hai tay bấm quyết, trên đầu con thiên nga hư ảo sau lưng nàng xuất hiện một vòng xoáy sương mù. Linh lực ngưng tụ bên trong dòng xoáy làm cho

Từ Thanh Hiển sắc mặt ngưng trọng, lão cũng nhanh chóng bất quyết sau đó điểm lên không trung một chỉ, lặp tức trên không trung xuất hiện một ngón tay giống như thực chất phía trên ngón tay đó có

từng tia khí màu xanh lục hiện ra như một cây đại thụ ầm ầm đập xuống, cùng lúc đó một chùm năng lượng thủy hệ bàn bạc phóng ra mỗi giọt nước là hóa thân của một thanh tiểu kiếm sắc bén miệng

nàng khẻ niệm.

– Bão Vũ Toái

– Thiên Thụ Nhất Chỉ.

Từ Thanh Hiển cũng khẽ lẩm bẩm một câu,

Ầm ầm ầm

Hai đại thuật được thi triển của hai cường giả đỉnh tiêm trong thái ất cảnh rất nhanh đã va chạm, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên khiến cho không gian xung quanh khu vực bị bóp méo vặn vẹo liên

tục.

Xoạt xoạt xoạt có thể thấy mưa kiếm do những giọt nước biến thành không ngừng cắt gọt ngón tay như cây đại thụ trên trời giáng xuống kia, rất nhanh ngón tay đó không ngừng bong tróc ra từng lớp

lớp bị sụp đổ, gương mặt của Từ Thanh Hiển lão giả ngưng trọng lặp túc lùi về sau hơn vài trăm mét, bão kiếm kia sau khi đánh tan ngón tay lập tức xong thẳng về phía lão ầm ầm chút xuống.

Lão lật tay xuất ra một tấm bia đá có chút cổ xưa chắn trước người.

Ầm…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.