– Là linh thiên thảo. Thu cho ta Cái này là hồng linh căn thu. Ngũ sắc quả thu, cái này, cái này.
Từng món linh tài địa bảo theo bước chân 3 người tinh gia đi tới bắt gặp đều bị đám người thu bỏ túi,
Vì trải qua không biết bao nhiêu năm tháng cùng với linh khí nồng đậm đặc thù. Linh dược ở đây cũng rất phong phú đa dạng có nhiều loại sinh trưởng tươi tốt từ vài chục năm đến vài ngàn năm quý
hiếm chỉ bắt gặp ở những hội đấu giá lớn cũng được ba người một đường đi tới hái nhặt không trượt phát nào
Một đường đi qua khu dược điền mất thời gian gần một ngày thu hoạch của ba người không nói đầy bồn đầy bát cũng không kém là bao.
– Tinh Gia… Tiếp theo đến chính điện chứ?
Võ Thừa ánh mắt nồng cháy nhìn về phía Tinh Gia.
Thật sự hắn dù biết thiên tài địa bảo ở đây không ích nhưng hắn đang thèm muốn thứ khác hơn. Vũ kỹ. Đúng vậy. Từ khi giao đấu với Triệu Tấn Ban một lần kia hắn đã rất muốn có một loại vũ kỹ. Triệu
Tấn ban hoàn toàn có thể bị hắn áp chế nhưng khi tên kia sử dụng vũ kỹ lại có thể cùng hắn cập kè gọi nhịp.
– Vũ kỹ. Ta phải nghiên cứu một phen để có thể năng cao lực chiến lên một bậc. Võ thừa thầm nhủ trong lòng.
Tinh Gia cũng nhìn được suy nghĩ Võ Thừa hắn cười cười…
– Được. Vào việc chính thôi. Để xem ở cái tông môn này có gì tốt a.
Ba người tiếp tục duy chuyển đến một trong ba tòa tháp đổ bể tàn phá không ích. Tinh gia thần thức tản ra cảm nhận. Võ thừa cũng đều động linh thức của mình cảm nhận. Về phương diện này phải là
người có linh hồn lực mạnh mẽ.
Võ thừa bây giờ Là linh giã ngủ trọng linh thức chưa lột xác thành thần thức nên phương diện cảm nhận không bằng được tinh gia, mặc dù vậy hắn vẫn hơn xa võ giả bình thường. Cũng ích có ai có cả
về thiên phú võ lực cùng linh hồn lực.
Mặc dù đạt đến cảnh giới võ tu cường giả nhất định. Linh hồn lực cũng chậm rãi phát triển. Nhưng về linh hồn vẫn không bằng được những người có đặc điểm thiên phú về linh hồn. Chủ yếu là do thiếu
công pháp rèn luyện linh hồn. Một phần khác là vì không thể mất quá nhiều thời gian trên phương diện không có thiên phú mà đi nghiên cứu.
Phải biết linh hồn vốn dĩ vô ảnh vô tung rất khó nắm bắt. Chỉ bằng cảm nhận mà hình dung. Huống chi tu luyện khó càng thêm khó. Mà người có linh hồn lực mạnh mẽ thường sẽ trở thành luyện dược
sư. Linh trận sư. Luyện khí sư. Huyết mạch sư v.v… vì ích ỏi nên sẽ được gia tộc hoặc tông môn bồi dưỡng triệt để và rất có địa vị ở uyên linh đại lục này.
Ba người tinh gia lúc này đang đứng trước một tòa tháp đã có chút tàn phá. Tòa tháp này có bảy tầng trên đỉnh tòa tháp có tượng một con vật vừa giống như hưu nhưng cập sừng của nó lại là hai đầu mãng xà nhìn rất kỳ dị.
– Là Lộc Nhị Thủ Xà.
Tinh gia nhàn nhạt mở miệng.
– Loài này có lẽ đã tuyệt chủng theo dòng thời gian nó chỉ xuất hiện trong điển tịch còn ghi chép. Mặc dù là địa thú cấp nhưng loài này có thể tiến hóa theo thời gian trở thành huyền thú. Nếu đủ cơ
duyên có thể thành thiên thú.
Trường Ngạo không ngừng hít sâu vài hơi mở miệng.
– Hừ… chỉ là một tạp chủng huyết mạch không thuần có gì hay ho.
Tinh gia hừ lạnh trong mắt hắn. Ích nhất cũng phải là thần thú mới lọt được vào mắt…
Trường ngạo thu hồi sợ hãi thầm lắc đầu cười khổ. Tinh gia a. Ta từ nhỏ đến lớn. Tu luyện hơn 20 mấy năm vẫn chưa thấy địa thú bao giờ huống chi thần thú.
Thật vậy. Ở trong mắt trường ngạo hắn thần thú là vật chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.
– Dưới này có chữ gì đó.
Trong lúc Trường Ngạo cùng Tinh Gia đang nhìn về hướng đỉnh tháp. Võ Thừa khom người phủi bụi trên một tấm ván có vài chữ khí tức cổ xưa nằm trên mặt đất không biết bao nhiêu năm tháng nhưng
có thể lờ mờ đọc được.
– Tứ tháp Lộc Xà Điện.
– Đây chắc hẳn là một phân Điện thôi. Con lộc xà thú kia có lẽ là linh thú của điện này.
Tinh Gia nhàn nhạt mở miệng.
– Chẳng lẽ!
Trường ngạo mở miệng đưa sự chú ý ánh mắt của hai người tinh gia võ thừa.
– Huynh đệ. Ngươi có hiểu biết gì sao?
Trường ngạo khẽ gật đầu rồi nói
– Hai vị. Ta trước kia từng đọc qua một điển tịch cổ của gia tộc nói về một môn phái từng rất hưng thịnh thời viễn cổ. Tuy không tính là đỉnh tiêm thời đó nhưng cũng không kém gì mấy bởi vì đặc thù
tông môn này rất dễ nhận biết…
Nói đến đây trường ngạo hít sâu.
– Điển tịch ghi lại cũng không rõ ràng lắm nhưng tông môn này rất am hiểu về khống thú.
– Khống thú. Võ thừa lẩm bẩm.
– Đúng vậy nếu như ghi chép không sai. Vậy mỗi một đệ tử trong tông môn này đều có đặc điểm là khống thú. Dùng thực lực bản thân kết hợp lực chiến với hung thú, có đệ tử có một hoặc nhiều hung
thú. Nhưng quý giá nhất là có thể ngộ được thần thông tuyệt đỉnh của môn phái này có tên. Khống thú thuật.
Thần thông này khi thi triển sẽ gọi ra linh thú bản mệnh của người thi truyển trong u minh. Tuy gọi ra là huyển ảnh. Nhưng khi tu luyện đại thành. Có thể gọi ra linh thú gần như thực thể phát ra uy lực to
lớn không thể khinh thường.
– Khống thú thật sao! Nếu thật như ngươi nói thì thật là có ý tứ.
Tinh Gia cũng tạc lưỡi khẽ nói.
Võ Thừa ánh mắt sáng ngời. Thần thông thuật có thể gọi huyển ảnh linh thú từ cõi u minh. Nếu thật sự có thể ta sẽ có trợ lực rất lớn khi chiến đấu, thậm chí có thể tạo yếu tố bất ngờ trong giao chiến.
Nghĩ đến đây ánh mắt hắn sáng ngời không ngừng kích động.
– Được. Chúng ta tiến vào thôi. Thần thông thuật này. chúng ta phải có.
Tinh gia cười cười. Trường ngạo cũng đầy phấn chấn, nếu hắn có thể có công pháp lợi hại như vậy cũng có thể tiến thêm một bước.