Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 148




Nàng xuất một thanh trường kiếm trong tay ra có biểu hiện xong lên chợt nhìn thấy thân ảnh có chút bé nhỏ đáng yêu trong

một bộ đồ trắng tinh của Tinh gia sau lưng Võ Thừa đi ra. Vừa nhìn thấy ba người các nàng Tinh Gia chợt ngẩn ra một cái rồi

nở nụ cười vô cùng đáng yêu.

– Mỹ nhân…

Lẩm bẩm một câu, lại nhìn Võ Thừa một cái đầy thâm ý hắn hận không thể hung hăng giơ ngón giữa lên mặt tên đầu đất này.

– Sát gái a, quả nhiên sát gái, vào tận đây rồi mà gái vẫn chủ động tìm đến, ngươi hảo.

Thấy bộ dạng hài tử đáng yêu của tinh gia cả ba nàng đều hoàn toàn che đi sát khí trên người, cô nàng có bộ ngực lớn kia thì

nhìn nhìn Tinh Gia nở nụ cười tươi như hoa lộ ra hai cái má lúm đồng tiền rồi mở miệng.

– Cục cưng à có phải anh đẹp trai này… à không, có phải tên sắc lang này bắt cóc em tới đây không?

Tinh Gia ngẩn ra một cái nhưng rất nhanh tròng mắt hắn lóe sáng, lộ ra gương mặt vô cùng ủy khuất hắn hét lớn.

– Hu hu các tỷ mau cứu đệ a, tên này là người anh em cùng cha khác mẹ với đệ, hắn ức hiếp đệ rất thảm a, đặc biệt là con khỉ

kia nó đánh đệ mỗi ngày để làm thú vui a, đệ thật bất hạnh hu hu.

Phải công nhận tài năng diễn xuất của Tinh Gia rất không thể chê vào đâu được, Võ Thừa mở to tròng mắt không chỉ hắn con

khỉ cùng con hồ ly cũng ngây ra như phỏng đầu to như cái đấu, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Lập tức ba đôi mắt đẹp của ba nàng liền nhìn về phía Võ thừa cùng con khỉ không chút thiện cảm, Tinh Gia cũng chạy đến ba

nàng có biểu hiện giống như nước mắt sắp rớt tới nơi, cô gái ngực to ngồi xuống giang hai tay ra chưa kịp ôm hắn thì Tinh Gia

đã úp mặt vào bộ ngực to bự của nàng còn có bộ dạng dụi dụi vào nức nở vài cái.

– Ngươi cái tên sắc chủng này… thật là tán tận lương tâm, kể cả đệ đệ ngươi cũng bị ngươi hành hạ.

Nàng liền lộ răng nanh, nghiến răng nghiến lợi rằng từng chữ.

Võ Thừa trong lòng kiêu khổ, còn con khỉ vẩn giữa tư thái mở to tròng mắt nhìn Tinh Gia dường như nó thấy Tinh Gia quay lại

nhìn nó nhếch miệng cười đểu một cái với gương mặt vô cùng đắc ý và hưởng thụ.

– Trúc Hà muội còn đợi gì nữa mau ra tay giáo huấn tên sắc chủng này một bày học đi a.

– Tiểu Bạch ngoan đệ đừng khóc có ta ở đây không ai dám ức hiếp ngươi được nửa.

Võ Thừa thở dài rất bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn nói gì nữa cứ để Tinh Gia hưởng thụ đi dẫu sau hơn tháng nay lang bạc

trong rừng già, Tinh Gia hắn cũng chưa có thấy qua nữ nhân huống chi là được các nàng ôm ấp trong lòng như vậy. Hắn mở

miệng.

– Tiểu Bạch Bạch ngươi không định bỏ chúng ta luôn chứ.

– Ta mặc kệ các ngươi ta muốn ở cùng với các tỷ tỷ xinh đẹp này a.

Phải công nhân Tinh gia phối hợp ăn ý vô cùng, hắn một thân bạch y được cô nàng gọi tiểu Bạch cũng rất hợp lý

– Hừ… Không nói nhiều lời làm gì lấy Vũ khí ngươi ra đi.

Nữ Tử tên Trúc Hà trường kiếm trong ẩn hiện linh lực, ánh mắt thoáng nhìn về phía hai hình xăm trên hai bắp tay của Võ

Thừa. Lúc trước nàng đã thấy Võ Thừa nhẹ nhàng lấy cái hình xăm của cái khiên kia xuống đỡ một kiếm dưới nước của nàng

khoảnh khắc va chạm ấy khiến cho hộ khẩu tay của nàng truyền đến từng đợt tê rần như kim châm. Bây giờ quan sát kỷ khí

tức từ đó phát ra càng khiến cho nàng hết sức kiêng kị.

Võ Thừa đưa tay nhặt cái áo có phần củ kỷ cùng những vết thủng của hắn rồi khoác tùy ý lên người, nhìn hắn biểu hiện ung

dung như vậy ba cô gái thoáng động dung.

– Ta không đánh với nữ nhân. Huống hồ cho dù ba người có hợp lực cũng không phải đối thủ của ta a.

Võ thừa tay vừa thắt dây áo miệng nhẹ nói bâng quơ.

– Ngươi… hừ đám Ong kia là sao?

– Các ngươi không phải quá rõ ràng rồi sao?

Võ thừa thờ ơ trả lời, thiếu nữ tên trúc hà ánh mắt lóe hung quang định xong tới nhưng bị nữ tử có gương mặt hòa ái nhẹ níu

lại, nàng nhìn Võ Thừa thật sâu một cái. Thật lòng mà nói người trước mặt nàng khiến nàng có cảm giác sâu không thể dò, lời

hắn nói lúc nãy không phải là ngông cuồng mà rất có thể là sự thật, cả ba người các nàng có đồng loạt ra tay thì không phải là

đối thủ của người này.

– Ngươi đến từ đâu?

Cô gái này khá điềm tĩnh, nhìn vào tư thái Võ Thừa nàng biết hắn không phải cố ý tới đây. Vốn dĩ các nàng nhận nhiệm vụ của

tông môn mình đến dãy sơn mạch này đều tra môn phái hạ cấp gọi là Độc Tà Tông. Nhưng chuyện chưa làm xong các nàng đi

đến qua dòng suối trong vắt xinh đẹp kia. Bản tính sạch sẽ của con gái nổi lên các nàng quyết định dừng chân tấm rửa đôi

chút. Tiếp đó thì sự việc Võ Thừa cùng đàng Ong phát sinh.

– Ta chỉ là một kẻ lang bạc trong rừng sâu nước độc này để tìm linh dược mà thôi, chuyện lúc trước ta thật không cố ý.

Võ thừa nhìn cô gái điềm tĩnh này nhẹ giọng trả lời.

Thiếu nữ gật gù, kéo tay cô gái tên Trúc Hà nói.

– Bỏ đi… ta tin hắn không phải loại người kia.

– Đại tỷ… đừng vội tin người như vậy.

– Trúc Hà người này không đơn giản như bề ngoài, chúng ta không nên chưa hiểu gì lại có thêm một địch nhân, vã lại trên

người hắn có trên dưới hơn trăm vết đốt của đàng Ong kia, nếu hắn là người của môn phái kia phái tới dò xét thì cũng không

cần phô trương như vậy.

Trúc Hà lúc này mới chu cái miệng nhỏ, ánh mắt liếc xéo người thanh niên khiến nàng chán ghét kia.

– Nếu tỷ nói vậy… thì thôi vậy.

Nàng nhìn Võ Thừa hừ lạnh một tiếng cây kiếm trên tay cũng hóa thành một đạo lưu quan được nàng cho vào nhẫn trữ vật.

– Bàn hữu chúng ta có thể ở đây một chút đợi đám độc Ong kia đi hay không.

Thiếu nữ gương mặt hòa ái mỉm cười ôn nhu nói với Võ Thừa, phải công nhận, cô gái này nhan sắc tuy không tuyệt mỹ nhưng

tâm tính của nàng thật khiến cho người ta dễ dàng sinh ra hảo cảm.

– Nơi này cũng không phải thuộc về ta xin cứ tự nhiên.

Võ Thừa gương mặt có chút hòa hoãn đáp lời sau đó hắn tiến về tản đá lúc trước ngồi xuống tiếp tục tỉnh tọa. Thấy thần thái

không chút đề phòng người của Võ Thừa làm cho nàng này cũng mỉm cười.

– Tâm tính người này ngay thẳng, mới gặp chúng ta chưa biết là địch hay bạn chỉ cần không có thể hiện địch ý bên ngoài với

hắn là hắn không chút phòng bị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.