Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 147




Thân hình Tinh Gia lúc này chỉ bằng một tên hài tử 5, 6 tuổi, môi hồng răng trắng, đôi mắt trong veo, nhìn bộ dạng này nếu có

người nhìn thấy không khỏi muốn cưng chiều hắn một cái.

Võ Thừa gương mặt cổ quái hắn khom người véo má Tinh Gia một cái da thịt mịn màng truyền đến cảm giác, hắn mỉm cười.

– Bộ dạng này cũng thật khả ái a.

Con hồ ly cũng nhảy đến gần tinh gia nó đưa ánh mắt cũng giống Võ Thừa cái đầu cọ cọ vào người Tinh gia khiến hắn rất mất

tự nhiên. Con khỉ đang ngồi dưới đất cũng đưa ánh mắt long lanh nhìn Tinh gia một cái. Vẻ mặt này làm Tinh Gia hắn nhớ lại

vì sao mình bị đàng Ong đuổi đốt cho khổ sở đến vậy, sắc mặt hắn xanh mét, lặp tức hắn chạy lại kế bên con khỉ đá vào chân

nó khiến con khỉ rống lên một tiếng thê lương.

– Mẹ nó con khỉ ngu ngốc này, ta muốn đánh ngươi a…

Nhất thời cảnh tượng thường ngày diễn ra, con khỉ cũng thu nhỏ thân hình bằng Tinh Gia thế nên một người một khỉ đánh

nhau lăn lộn trên mặt đất.

Hồ ly cùng Võ thừa thấy vậy thì không quan tâm con hồ ly nhảy lên một tảng đá liếm láp bộ lông còn đang ướt sủng của nó,

còn Võ Thừa hắn lựa một tảng đá tự nhiên khô ráo ngồi xếp bằng lên hắn gian nang cởi cái áo trên người.

Hắn có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh bực bực giống như nhổ đinh ra khỏi một tấm ván, đó là những cây kim đen nhánh của

Lôi Độc Phong kèm theo đó là một chất lỏng hơi vàng tràng ra từ đó hiển nhiên nó là độc tố của bầy Ong này.

Võ Thừa không khỏi hít sâu một hơi mặt dù cơ thể hắn cường hãn có thể kháng cự độc tố trong thiên hạ, nhưng chỉ là không

nguy hiểm tánh mạng mà thôi, cái cảm giác đau nhức kia vẫn làm hắn không khỏi hít hà vài cái.

Hắn nhìn một cây kim được hắn rút ra trên phần eo, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi vận chuyển công pháp Tu La Quyết thể Quyển,

vài nhịp thở trôi qua hắn mở mắt gương mặt hiện lên nụ cười.

– Thật không ngờ độc của loài Ong này lại có thể khiến Tầng ba Tu La Thể Quyển tăng lên một tia, trong họa có phút rồi.

Không chần chờ nữa trên mình hắn có trên dưới hơn 100 cây kim như vậy phải công nhận loài Ong này hung hãn và tức giận

đến cỡ nào, cũng đúng thôi nếu có người động đến con chúa của chúng thì chúng tất nhiên sẽ phải ghi hận.

Võ Thừa hít sâu một hơi vận khí mạnh một cái có hơn 10 cây kim bay ra gương mặt hắn thoáng vặn vẹo vì đau đớn, nhưng

đôi mắt thì sáng ngời tiếp tục vận chuyển hấp thu luyện hóa độc tố kia…

Tinh Gia ở xa xa thấy cảnh này thì ngẩn ra một cái cặp mắt trợn to với cái bộ dạng hiện tại của hắn mà làm ra hành động như

vậy không khỏi khiến cho con khỉ cùng con hồ ly cặp mắt long lanh như nhìn thấy một tiểu bảo bối…

– Vậy cũng được? Haizzz đúng là tên này cũng thật biết vận dụng a.

Cảm khái một câu lại nhìn thấy đôi mắt như thất hồn lạt phách của con khỉ trán Tinh Gia lặp tức nổi gân xanh, hắn hét lớn.

– Mẹ kiếp ngươi… cái nhìn như vậy là có ý gì? ngươi là con khỉ thúi chết tiệc, ngu ngốc, ta đánh chết ngươi…

Chửi bới xong lại là một hồi người khỉ đại chiến.

Trong lòng Tinh gia cảm khái, vốn định hắn đi ra để luyện một lò đan dược giúp Võ Thừa trị độc nhưng không ngờ tên ngốc kia

lại luyện hóa độc tố đó đề thăng cho cường độ thăng thể hắn, đều này cũng ngoài dự tính đi.

– Bóp…

Con khỉ lúc này tuy vẫn còn hơi sưng mặt nhưng dẫu sao nó cũng là yêu thú yêu vương khả năng hồi phục cũng hơn xa nhân

loại, cho Tinh Gia một tác nó nhăn răng dường như cười rất vui vẻ. Tinh gia tráng nổi gân xanh.

– Con mẹ nó tao liều với mày…

Nửa ngày thời gian trôi qua Võ Thừa đang tỉnh tọa thì đôi mắt chợt mở to trên người hắn những cây kim do Ong đốt để lại đã

được hắn đẩy ra ngoài thất bát không còn bao nhiêu thế nhưng lúc này không thể tiếp tục tu luyện nữa.

Cùng lúc đó Tinh Gia đang tựa thân hình nhỏ bé của hắn trên con khỉ dường như ngũ sai cũng bật dậy, sau khi đánh nhau vui

vẻ với con khỉ ngốc một hồi cả người cả khỉ ôm nhau nằm ngủ.

Tinh Gia đưa ánh mắt nhìn về phía ngoài.

– Có ba người đến.

Tinh gia nhẹ giọng, Võ thừa gật đầu, đôi mày khẽ nhíu, đến khi ba bóng người xuất hiện trong tầm mắt của hắn một trong số

đó rất quen thuộc chính là nữ tử tên Trúc Hà. Hai người còn lại một là nữ tử với gương mặt hòa ái, một là nữ tử có bộ ngực to

bự muốn nhảy ra ngoài.

Lúc này y phục của các nàng đã khô dĩ nhiên đã dùng không ích thời gian thế nên tìm đến nơi này nên có hơi chậm.

Nàng cũng phát hiện đám người Võ Thừa tay lập tức cầm trường kiếm lên linh lực vận chuyển.

– Hóa ra ngươi trốn đến đây. Nói nhanh ngươi là ai, bầy độc Ong kia có phải là ngươi cố ý dẫn đến vị trí chúng ta.

Võ Thừa vẫn còn chưa mặc áo vào, lúc này các nàng thấy một người đàn ông khỏa thân thì gương mặt chợt hiện lên vẻ

ngượng ngùng, trước nay làm gì có nam nhân nào trước mặt các nàng dám không mảnh vải trên thân như vậy?

Võ Thừa đứng dậy đôi mắt hiện lên một tia hàn quang, nữ tử này vậy mà cũng đuổi đến đây, hắn lúc trước đã nói rõ lạc đường

vậy mà người ta còn không tin.

Thân hình Võ Thừa khá khôi ngôi, ở giữa ngực vị trí trái tim có một vết sẹo khá lớn, hai hình xăm bên trên hai bắp tay khá

sóng động, ngoài ra là các vị trí tím bầm của thân thể do Ong đốt.

Nữ tử Trúc Hà tuy có hơi ngượng ngùng nhưng sát khí trên người nàng rõ ràng nhất, nữ tử gương mặt hòa ái thì trong lòng

thầm nghĩ.

– Người này đã từng trải qua những việc gì?

Còn nữ tử có bộ ngực to bự kia thì thoáng sửng sốt một cái rồi nàng lảo đảo muốn té ngã.

– Trai… trai sáu múi…

Trúc Hà và xử tử có gương mặt hòa ái khẽ nhíu mày nhìn nàng một cái, nàng lặp tức chấn định nhưng miệng lại nở một nụ

cười có chút quỷ dị nàng hét lớn.

– Sắc lang có phải lúc nảy ngươi nhìn lén tỷ muội chúng ta tắm không, ta… ta sẽ giáo huấn ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.