Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 146




Trúc Hà truyền thần niệm tới khiến tất cả các nữ tử nhất thời sắc mặt khẽ biến, gương mặt trở nên ửng hồng. Trong lúc đó Võ

Thừa liền cảm giác có vài luồn thần niệm khá mạnh mẽ ầm ầm phóng về phía hắn, với bộ dạng thế này rõ ràng địch ý rất

nặng.

– Hừ xú nam tử ngươi chết chắc rồi.

Võ Thừa sắc mặt càng thêm âm trầm đột nhiên phía xa xa có hai con vật đang từ từ bơi tới rõ ràng là con hồ ly cùng con khỉ

kia.

Con hồ ly dường như bản thân nó không có chút tổn thương gì nhưng con khỉ đột thì tình trạng không khá hơn Tinh Gia là

mấy, nó vừa bơi trong nước dường như còn phát ra âm thanh đau đớn đầy ủy khuất.

Võ thừa cười khổ, thế nhưng rất nhanh hắn sững người lại vì con hồ ly muốn nói gì đó với hắn, sau đó con hồ ly bơi nhanh về

một phía khác, Võ Thừa không chúc chần chờ cũng quay lưng di chuyển theo, mắt thấy Võ Thừa định rời đi cô gái tên Trúc Hà

ánh mắt lóe sát khí lúc này mặt dù nàng có y phục trên người nhưng nước đã thấm ướt hết vải, y phục trên người mỏng bó sát

vào người lộ ra những đường cong lả lướt của thiếu nữ tuổi thanh xuân.

Không chút chần chờ nàng lặp tức rút kiếm ra truy đuổi đến. Mặt dù dưới nước nhưng tu vi nàng rõ ràng không kém cử động

cũng khá nhanh một kiếm chém tới. Kiếm khí sắc bén dường như cắt đứt một đường bên dưới mặt nước lao đến vị trí Võ

Thừa.

Sắc mặt hắn không chút biến hóa tai trái kéo một cái lập tức lấy cái khiên ra chắn phía trước.

Bụp một tiếng đạo kiếm khí đánh mạnh lên tấm khiên, Võ Thừa mượn lực trùng kích lại di chuyển xa hơn được một đoạn, ánh

mắt hắn nhìn về phía Trúc Hà.

Bắt gặp ánh mắt này Trúc Hà khựng người lại, nàng có thể cảm giác tu vi người này không cao nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng

không phải là sợ hãi mà dường như là đang tính toán.

Thật vậy Võ Thừa hắn không muốn day dưa với cô gái này hắn đang tính nếu bản thân hắn ra tay thì cô gái này sẽ trụ được

bao lâu.

– Không đánh được ta phải nhanh chóng đi về phía kia, xem ra đàn Ong phía trên vẫn chưa từ bỏ việc truy kích.

Võ Thừa để lại một ánh mắt rồi xoay người di chuyển về phía con hồ ly, để lại nữ tử tên Trúc Hà sắc mặt khẽ biến, nàng lúc

này không biết có nên tiếp tục truy kích đến hay không.

Cùng lúc này năm nữ tử phía sau từ trong nhẫn trữ vật các nàng cũng đã mặc vào y phục nhưng dưới nước tất nhiên sẽ cũng

giống như Trúc Hà cơ thể bị nước áp xúc lộ ra từng thân hình nóng bỏng.

– Nam nhân kia đâu? Ta muốn giết hắn.

Một cô nàng gương mặt trái xoan môi hồng răng trắng với bộ ngực cao vút, lộ ra dưới bộ y phục dường như tùy thời có thể

nhảy ra ngoài nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể đem nam nhân kia ăn tươi nuốt sống tại chỗ.

Trúc Hà nhìn về phía xa theo hướng Võ Thừa rời đi sắc mặt nàng trầm xuống.

– Các tỷ liên lạc với những người còn lại của tông môn nhờ viện binh, ta nghĩ đàng Ong phía trên có người điều khiển chúng

nên mới quanh vẫn ở đây không chịu buôn. Còn về tên nam nhân kia là ta canh chừng không chu đáo cho các tỷ ta sẽ truy

kích hắn.

– Ta cùng đi với muội.

Một cô gái mái tóc màu tím dung nhan tuyệt mỹ truyền thần niệm với Trúc Hà. Nữ tử nàng thoạt nhìn có vẻ lớn hơn trúc hà vài

tuổi, gương mặt nàng điềm tĩnh có vẻ khá hòa ái.

Trúc hà khẻ gật đầu xem ra quan hệ giữa hai nàng rất tốt, Truyền thần niệm xong cô gái này lặp tức lao theo về hướng Võ

Thừa vừa rời đi.

Ngược theo con suối này hướng về phía đầu nguồn là một cái thác nước cao hơn 100m, nước đổ xuống không ngừng từ đỉnh

núi xuống giống như một tấm màng thủy tinh long lanh dưới ánh nắng, khung cảnh này đập vào mắt của một người bình

thường thì rất hùng vĩ và xinh đẹp.

Lúc này trên một tảng đá gần thác nước có một nam tử vận một bộ hắn y trên tay hắn rõ ràng là một con Ong màu tím có thể

nhìn thấy đầu của nó đã mất một sợi râu, nam tử này sắc mặt âm trầm thì thầm.

– Dám động đến Ong chúa của Độc Tà Tông ta bao năm qua nuôi dưỡng các ngươi chán sống rồi.

Nói xong hắn vuốt ve con Ong này một cái sau đó khóe miệng lẩm bẩm chú ngữ phức tạp dường như con Ong màu tím kia

nghe hiểu nó ngoe nguẩy cọng râu trên đầu một cái.

Di chuyển được hơn năm phút dưới nước Võ Thừa nhìn thấy một cái hang động ngầm dưới mặt nước, bóng dáng con khỉ

cùng con hồ ly đã đi vào, hắn cũng nhanh chóng tiến vào hang.

Bên trong cái hang thông lên một động phủ thiên nhiên có thể nhìn thấy phía trên có rất nhiều thạch nhũ nhọn hoắt chĩa xuống

đất, hiển nhiên cái han thiên nhiên này đã hình thành từ rất rất lâu rồi.

Võ Thừa bước vào động phủ một mùi ẩm mốc kèm theo khí tức lưu huỳnh quanh vẫn bốc lên, không khí bên trong động phủ

có đôi chút lạnh lẽo nhưng dù sao cũng là đỡ hơn bên dưới mặt nước.

Con hồ ly không ngừng rung lắc thân hình nước bắn tung tóe, Võ Thừa nhìn con khỉ đột nó lúc này thân hình chỉ bằng một

con chó cỏ đang ngồi ở đó gương mặt sưng tấy nó không ngừng gên gĩ.

Hắn cười khổ đi đến nhẹ nhạn nhổ những chiếc kim còn ghim trên người nó, mỗi khi một cây được nhổ ra thân hình con khỉ lại

rung lên một cái biểu tình rất thống khổ thế nhưng nó căn bản cũng là một yêu vương hơn nữa trước kia nó đã từng chảy qua

chuyện con kinh khủng hơn lúc này nhiều nên cũng không có biểu hiện gào thét gì cả mà chỉ gầm gừ trong miệng.

Lúc này Tinh Gia đột nhiên từ trong Thất ấn hóa thành một đoàn bạch khí đi ra ngoài nhưng cảnh tượng khiến Võ Thừa không

khỏi mở to tròng mắt ngẩng ra, hồ ly trắng, khỉ đột cái miệng lập tức rớt thẳng cằm xuống đất.

– Tinh Gia… người… người làm sao…

Tinh Gia xòe bàn tay hắn ra nhìn ngó một chút rồi thở dài nói.

– Con bà nó độc tố của bầy Ong này cũng quá là kinh dị. Ta cố gắn ép độc ra ngoài nên trở thành như thế này. Không sao chỉ

vài năm ta lại lớn lên thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.