Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 143




– Tinh Gia a ta bảo ngươi đừng gọi nó ngốc nữa nó hiểu cả đấy chỉ là nó không biết nói thôi.

– Hừ ta cứ bảo hai tên ngốc đấy, đồ ngốc, đồ ngốc, mẹ kiếp dám cắn ta được lắm xem ta dạy dỗ ngươi thế nào.

Con hồ ly này rất giảo hoạt, nó lặp tức nhảy lên vai con khỉ đột còn hung hăng le lưỡi liêu liêu tinh gia vài cái kèm theo nước

bọt tung tóe, khiến cho Tinh Gia tráng nổi đầy gân xanh, nhưng thân hình con khỉ quá cao lớn nó chỉ ngồi đó mà đã cao gần

3m Tinh Gia tức giận đấm đá lên mình con khỉ dữ dội nhưng dường như không đủ làm gãi ngứa nó.

Con khỉ ngáp một cái ánh mắt lim dim dường như rất hưởng thụ loại cảm giác này.

Võ Thừa cũng không quan tâm đến chuyện này dường như nó xảy ra mỗi ngày, hắn đưa mắt nhìn về hướng mà con khỉ chỉ

tay kia nói.

– Được rồi đến xem thử là loại yêu thú nào đang thủ hộ Ích Mẫu Thiên Hương kia thôi.

Nói xong hắn xoay người rời đi, con khỉ cũng nhẹ nhàng liếc nhìn Tinh Gia một cái bộ dạng rất hài lòng cùng khích lệ, mang

theo con hồ ly trên vai cũng bước theo.

Dĩ nhiên Tinh gia thấy ánh mắt của con khỉ kia, thân hình hắn run rẩy, cái mặt xanh mét, thoáng nhìn trên đỉnh đầu hắn có một

tia khí trắng bốc lên hiển nhiên là khí thể công tâm, nhưng rất nhanh hắn cũng bước theo, hai người cùng hai con vật nhanh

chóng bước đi.

Đi khoảng năm phút bước chân Võ Thừa dừng lại phía sau một tảng đá vôi to lớn. Đối diện trước mặt là một cái đồi tương đối

ích cây cối, chỉ là có một thảm hoa diện tích khoảng 40m² rõ ràng là một mảnh đất toàn là Ích Mẫu Thiên Hương đang nở rộ,

từng bông hoa nhỏ bằng ngón tay màu tím mùi hương thơm ngát tỏ ra mặc dù ở khá xa nhưng Võ Thừa hắn có thể ngửi thấy

được.

Tinh Gia ở bên bên nuốt nước bọt ực một cái, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam dường như có xúc động muốn xong đến hung

hăng hái hết đám dược hoa này, nhưng hắn không vọng động mà gương mặt lại hiện lên vẽ suy tư.

– Bây giờ sao?

Võ Thừa vẫn chú ý quan sát mảnh đất đầy hoa thơm phía trước nhẹ giọng hỏi Tinh Gia.

Tinh Gia tròng mắt xoay tròn một cái lên tiếng.

– Theo kinh nghiệm đi hái hoa bắt bướm của ta thì ở những chỗ ngon lành thế này thường có yêu thú thủ hộ.

Võ Thừa nhướng mày một cái cùng con khỉ và con hồ ly nhìn Tinh Gia nữa ngày, Tinh Gia thần sắc khẩn trương ngó ngang,

liếc dọc đám hoa phía trước nữa ngày sau dường như cảm giác có gì không đúng quay đầu nhìn về phía Võ Thừa cùng hai

con vật đang chằm chằm nhìn hắn.

– Cái gì các ngươi không tin. aizzz… Để ta giải thích a. có một vài loại yêu thú đặc thù, vì cơ thể chúng tiếp xúc quá nhiều với

linh dược, cho nên dùng thần thức dò xét cũng không có kết quả a.

Võ Thừa khuôn mặt không có chút dao động, quay đầu đi, hồ ly thì bài ra vẽ mặt đầy khinh bỉ nhìn Tinh Gia một cái, riêng con

khỉ đột bộ dạng của nó vẫn nhìn Tinh Gia chằm chằm dường như rất suy tư lời nói của Tinh Gia, gặp tình cảnh này Tinh Gia

liền nở nụ cười hòa ái vừa định nói gì với con khỉ một cái chợt con Khỉ hắc xì một cái rồi lấy tay dụi dụi mũi cũng không nhìn

hắn nữa xoay người rời đi.

– Các ngươi…

Tinh gia có xúc động muốn chửi lớn một hơi, bổng Võ Thừa không suy nghĩ nữa mà trực tiếp đi về phía đám Ích Mẫu Thiên

Hương kia đưa tay liền ngắt lấy một bông ngay sau đó con hồ ly cũng nhảy lên vai Võ Thừa, con khỉ cũng đi đến hung hăng

đưa bàn tay thô ráp to lớn của nó vồ mạnh một cái lập tức có hơn 5 đóa hoa kèm theo thân rễ đều bị nó nhổ lên hết.

Lúc này Tinh Gia ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt miệng lẩm bẩm.

-Vậy… vậy mà không có gì à.

Đem gương mặt có chút ngượng ngùng đi đến bên cạnh Võ Thừa, Tinh Gia cười hắc hắc nói.

– Các ngươi đừng hiểu lầm chỉ là ta cũng muốn an toàn một chút a.

Miệng thì giải thích tay thì liên tiếp hái từng bông từng bông tốc độ của hai người cùng con khỉ khá nhanh rất nhanh liền tản ra

khoảng đất mọc đầy Ích Mẫu Thiên Hương tham lam ngắc lấy.

Con Khỉ đột đang hăng say hái bông chợt nó ngừng lại một cái, phía trước nó đột nhiên có một cái bông khác hẳn với những

bông mà nãy giờ nó hái được, nó thoáng chần chờ một cái rồi đưa tay cầm cái cây bông trông lạ lẫm kia mạnh mẽ nhổ lên.

Bất ngờ một tiếng kêu the thé từ dưới lùm cây truyền lên, Tinh Gia cùng Võ Thừa lập tức xoay đầu nhìn lại chỉ thấy lúc này

con khỉ một tay nắm lên cọng hoa màu tím kia cùng một cái đầu bằng nắm tay người lớn dỡ lên theo.

Trai tim Tinh Gia lập tức rớt cái bịch, rõ ràng cái kia có phải là hoa gì, mà nó chính là cọng râu trên đầu của con vật đó.

Tiếng kêu the thé cũng phát ra từ miệng con vật này. Con khỉ nhắc mạnh cọng râu lên cao, con vật kia càn phát ra âm thanh

dường như nó rít lên đau đớn. Bụp một cái con khỉ vung một tát đánh bay con vật kia bay ra xa xa nó không quan tâm cái thứ

đen xì kia cho lắm, sau đó lại tiếp tục công việc hái hoa của nó.

Bởi vì nếu làm tốt kiểu gì cũng có thứ ngon để ăn, về việc này mấy ngày nay làm cho nó rất hứng thú.

Tinh Gia vừa nhìn thấy cái đầu con vật này đôi mắt hắn dường như lòi ra ngoài, hắn lập tức hét lớn.

– Không ổn rồi… Lại mẹ trên cao a… chạy mau.

Võ Thừa còn đang ngơ ngác cùng hai con vật đi theo thì đã thấy Tinh Gia đã chạy như bay vào một hướng của rừng cây, thân

ảnh Tinh Gia nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Thời gian trôi qua ba nhịp thở, bảy nhịp thở lúc này Võ Thừa cau mày, hắn cũng cảm giác có gì đó dường như là tiếng Vo Ve

ban đầu còn nghe rất mơ hồ nhưng khi thấy Tinh Gia từ trong đám rừng cây kia thét lên một tiếng chói tay rồi hắn dùng tốc độ

còn nhanh hơn lúc chạy đi mà chạy về một hướng khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.