Khi đến một giai đoạn nhất định, Ký Chủng này sẽ tự động tiến hành hấp thu ý thức của chủ thể sau đó là quá trình cắn nuốt
linh hồn đối phương rồi tiến hành đoạt xá thân thể.
Mặc dù để đoạt xá như vậy sẽ mất khá nhiều thời gian nhưng nếu thành công người bị đoạt xá sẽ hoàn toàn không bị pháp tắc
áp chế mà giáng lôi kiếp, ngược lại sẽ có được một cơ thể hoàn mỹ giống như được tái sinh.
Thế nhưng quá trình này cũng ẩn tàng rủi ro rất lớn, bởi vì nếu người bị ký sinh có thể nhờ vào Vô thượng mà tiến hành
nguyên thức giao chiến với ký chủng nếu thắng có thể cắn nuốt ngược lại ký chủng kia tất nhiên cũng bao gồm tất cả những trí
nhớ của người gieo ký chủng.
Cũng vì vậy mà lúc này Tinh Gia cùng Võ Thừa không lựa chọn đi đến các tông môn theo kế hoạch mà họ đang trên đường đi
đến một nơi tiếp giáp giữa Thành Ngan Bạc với Liêu Phố quận, một trong 64 quận của Huyền Linh Đại lục, để tìm dược liệu
cần thiết cho luyện dược cùng giúp Võ thừa nhanh chóng đột phá.
Thế nhưng quãng đường quá xa xôi lúc này hai người cũng giống như lúc Võ Thừa vừa tỉnh dậy trong rừng. Liên tục duy
chuyển để tìm dược liệu.
– Tinh Gia còn bao nhiêu loại nữa thì được.
Võ Thừa ngồi dưới một gốc cây đại thụ thỉnh thoảng ném một viên đan dược vào miệng nhai nhỏm nhẻm hướng về phía Tinh
Gia đang cặm cụi sắp xếp rất nhiều gốc vật liệu dưới đất bộ dạng rất cần mẩn.
Nghe Võ Thừa nói Tinh Gia ngẩng đầu lên hét lớn.
– Mẹ kiếp đầu đất ngươi dám lấy Mộng Linh Quả cho con tiểu hồ ly kia ăn nửa đúng không?
Võ Thừa đưa tay lên sờ mũi một cái gương mặt bất đắc dĩ nói.
– Cái này Tinh Gia a. Chúng ta cũng có hơn 10 quả cho nó một quả cũng không vấn đề chứ?
Tinh Gia trợn mắt.
– Ngươi… mà thôi mà thôi xem như thưởng cho nó vậy.
Hắn thở dài một hơi cũng không nói gì lại lụi cụi sắp xếp các vật phẩm một lát sau hắn lại nhíu mày từ từ ngẩng đầu nhìn Võ
Thừa ánh mắt lúc này mơ hồ xuất hiện tơ máu.
– Đởm Bình Tiêu Linh Quả đừng nói ngươi cho con khỉ ngốc kia ăn rồi nha?
Võ Thừa nhắm mắt nhẹ gật đầu một cái, không dám ngẩng đầu lên khẻ uhm một tiếng. Tinh Gia lảo đảo một cái dường như
sắp té ngã.
Võ Thừa sửng sốt, Tinh Gia không khỏi cũng quá keo kiệt đi, cái kia quầy chuối chín chẳng những cho con khỉ kia ăn mà hắn
cũng có phần.
– Ngươi… thiệt con mẹ nó ngươi có còn là người nữa hay không, nó là tài liệu luyện dược a.
Tinh gia khóc không ra nước mắt, ở nơi này tìm kiếm dược liệu cấp năm như vậy cũng thật khó khăn mà tên ngốc này lại ăn
như trái cây bình thường như vậy, thiệt khiến hắn có xúc động muốn đánh người, nhìn gương mặt của Võ thừa như vậy hắn
cắn răng hét lớn.
– Cấm ngươi ăn đan dược trong một tuần.
Tinh Gia thở phì phò rồi vung tay lên. Nhất thời tất cả cả dược liệu được hắn cẩn thận cho vào trong nhẫn trữ vật.
Võ Thừa thở dài trong lòng cảm khái. Vốn là sau khi đi ra ngoài Chiến Địa Chi Linh hắn cũng đem con Địa Viên Hầu cùng con
tiểu hồ ly màu trắng kia đi cùng.
Địa Viên Hầu sau khi được hắn cho ăn đan dược sau trận đại chiến với Đoạn Trường Hồng đám người thì nó đã đột phá từ
yêu thú tứ giai lên ngủ giai chính thức trở thành Yêu Vương Nhất Trọng tương đương với võ Giả Thái ất Ngũ Trọng, Võ Thừa
cũng không hề thi triển Khống Thú Thuật mà con khỉ này tự bản thân muốn theo hắn, không những vậy còn tự động ký ước
huyết mạch nhận hắn làm chủ nhân, kể cả con hồ ly màu trắng kia cũng cương quyết theo hắn ra khỏi chiến địa.
Sau khi rời thành Ngan Bạc đi đến địa phương này để lịch lãm hai con vật này cũng tỏ ra hết sức hữu ích nhất là con Hồ Ly
kia, cái mũi nhỏ nhắn của nó có thể đánh hơi thấy dược liệu chân quý ở khoảng cách rất xa, đều này khiến Tinh Gia rất hài
lòng, thế nhưng đều khiến hắn đau đầu nhất là Võ Thừa lúc nào cũng chăm sóc hai con vật này quá kỷ, ngay cả linh dược cấp
năm hắn cũng mang ra cho hai con vật này ăn.
Thủ bút ngu ngốc như vậy làm sao không khiến Tinh Gia phát điên, phải biết rằng linh dược cấp năm là tài liệu để luyện đan
cấp năm, nếu chính tay Tinh Gia luyện có thể phối hợp với nhiều loại khác để luyện ra đan dược phẩm chất cao hơn rất nhiều,
cấp sáu thậm chí là cấp bảy.
Liếc nhìn Võ Thừa một cái Tinh Gia lấy lại bình tĩnh mở miệng.
– Con chồn cùng con khỉ kia đi cũng hơi lâu rồi sau không thấy về?
Võ Thừa vô thức đưa ánh mắt về một nơi xa xa hắn mở miệng.
– Chắc lại đi bắt nạt đám yêu thú cấp thấp.
Chuyện này cũng là do hắn cảm ứng được vì huyết mạch khế ước kia, có thể cảm thấy sự hưng phấn của Địa Viên Hầu. Lác
sau chỉ nghe xa xa truyền đến âm thanh gào gú của yêu thú nơi này chỉ thấy xa xa con khỉ đột đang nhanh chóng chạy đến
nhìn thân hình nó bây giờ khác hẳn với khi trước lúc còn trong chiến địa.
Một con khỉ đột với thân hình như một tòa núi nhỏ, màu sắc bộ lông cũng không còn màu trắng mà đã chuyển sang màu nâu,
trên vai nó con hồ ly đứng phía trên ưỡn ngực cao ngạo rất ra bộ dạng của một lão đại.
Rất nhanh con khỉ đã chạy đến cạnh Võ Thừa nó hù hù hục hục vài tiếng rồi đưa bàn tay to lớn chỉ về phía xa xa. Võ Thừa gật
gật đầu một cái sau đó con hồ ly nhảy lên vai hắn cọ cọ vào mặt hắn một cái rất thân mật rồi nhả ra trên tay hắn một miếng lá
cây dài dài tỏa ra nồng đậm dược lực .
Võ Thừa ngắm nhìn miến lá cây trong tay rồi đưa cho Tinh Gia xem. Lập tức tròng mắt Tinh Gia lóe sáng.
– Lá của Ích Mẫu Thiên Hương. Dược liệu cấp năm, được lắm xem ra hai con vật ngốc này làm việc cũng có năng suất.
Tinh Gia mỉm cười vừa định đưa tay vuốt bộ lông trắng mềm mại của hồ ly thì bị nó cắn cho một cái, tinh gia hét thảm một
tiếng lại một hồi chửi bới om sòm, Võ Thừa cười khổ.