Cường giả như vậy hậu thuẫn ai còn dám có ý tứ không phục. Từ đó hạ gia gà chó thăng thiên thế nhưng nhìn vẻ mặt cùng
thái độ của Hạ Đồ không mấy gì vui vẻ.
Hơn ai hết lão rất lo lắng cho Tinh Gia cùng Võ Thừa lúc này, nếu người thanh niên kia gặp chuyện gì bắc trắc hiển nhiên lão
cũng không thoát khỏi sự phẫn nộ của thế lực phía sau kia.
– Lão tổ tông kia đừng có chuyện gì xảy ra a.
Đồ Lão cầu khẩn trong lòng không thôi cho đến khi Hạ gia đội ngũ trở về Gia Tộc nghe thuộc hạ bẩm báo là Tinh Gia cùng Võ
Thừa đã về trước thì lão lặp tức chạy đến trang viên của hai người. Khi nhìn thấy bộ dạng khỏe mạnh của Võ Thừa lão mới
thở phào một hơi có xúc động muốn rơi nước mắt tại đó, Hạ Mẫn thì khỏi nói vừa nghe tin Võ Thừa đã về rồi nàng liền chạy
đến ôm chầm lấy hắn khóc nức nở cả ngày trời, sau đó từ trong người lấy ra rất nhiều đan dược dường như là tích lũy từ
trước đến nay đưa cho Võ Thừa hết.
– Hu hu đại ca huynh cứ ăn thoải mái, nếu hết muội sẽ luyện đan tiếp cho huynh, muội cũng sẽ không mắn huynh vì cho người
khác nẵa… hu hu…
Võ Thừa cười khổ không thôi, Tinh Gia thấy một màng như vậy vừa muốn nói vài tiếng nhưng cũng thôi.
– Con bé này a. Từ lúc nào luyện được nhiều đan dược như vậy?
Trường Ngạo cũng đến thấy Võ Thừa bình an hắn cũng như bỏ đi tảng đá trong lòng. Vài ngày sau Mị Nhi, Hàn Linh, Dạ Lan
và kể cả nữ tử tên tử liễu cũng đi đến nhất thời xung quanh Võ Thừa lại diễn ra cảnh một đám thiếu nử oanh oanh yến yến
quây quanh ai nấy đều sắc nước hương trần, mỗi người một vẽ.
Võ Thừa hắn thấy cảnh này cũng có chút khó hiểu, hắn cũng nhiều lần đảo qua toàn bộ trong cơ thể thế nhưng cũng chẳng
thấy có gì không đúng, mà bộ dạng mọi người lúc này. Hắn thở dài một hơi, mặt dù có chút mất tự nhiên thế nhưng hắn lại
cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lại qua thêm 5 ngày biến động trong thành Ngan Bạc dần lắng xuống, thì tiếp tục là chuyện đại sự lại khiến thành Ngan Bạc
sôi trào.
Hạ Gia tổ chức đại lễ nhậm chức Thành Chủ có địa vị cao nhất trong thành , Hạ Gia cũng được dời về nơi trung tâm của
Thành Ngan Bạc. Liên tục chiêu đãi 3 ngày Hạ Đồ tạm thời làm thành chủ lâm thời, toàn thành náo nhiệt, người đến chúc
mừng không ngớt. Kể cả những Gia Tộc trước nay có hiềm khích với hạ gia cũng mang gương mặt đầy tươi cười cùng quà
cáp đến để chúc mừng cầu thân, các tông môn Hạ cấp cũng phái người tiến đến hơn nữa ba tông phái trung cấp của ba lão
giả kia cũng phái người tới tất nhiên nhiều người cũng không quên hỏi thăm về người thanh niên niên tên Võ Thừa cùng Tinh
Gia, hay nói đúng hơn những tông môn này mục đích là vì hai người này, rất nhanh cái tên của hai người này khắc sâu vào
trong tâm trí tất cả các gia tộc lớn nhỏ trong thành.
Trong buổi lễ Hạ Đồ không ngừng nâng ly được mời và chính hắn đi mời người khác, gương mặt già nua của lão trẻ hẳn ra
không ích. Có người vui vẻ cũng có kẻ bực bội Hạ Mẫn thiếu nữ này là một trong số đó bởi vì nữ nhân của các gia tộc dường
như hết người này đến người khác ăn vận xa hoa có kín đáo có kẻ hở, nói chung lấy một sắc thái đặc sắc nhất tiến đến bắt
chuyện với Võ Thừa.
Đột nhiên nàng cảm giác nếu cứ như vậy bản thân nàng không ổn tí nào, thế nhưng tiệc tùng là vậy làm sao tránh khỏi.
Lại qua hơn 5 ngày lúc này thành Ngan Bạc bắt đầu lắng xuống trở về quỹ đạo vốn có của nó, chỉ khác ở chỗ đã vô cùng trận
tự vì thành chủ đã được phong.
Trong một trang viên. Trong phòng luyện đan dược.
Tinh Gia gương mặt có chút tái nhợt liên tục bấm quyết đánh từng đạo thủ ấn trên một lò đan dược, ngọn lửa bập bùng được
Tinh Gia dùng một loại thủ ấn phức tạp đánh lên. Hơn 4 canh giờ trôi qua. ( một canh giờ là 2 tiếng) Tinh Gia chợt mở bừng
mắt ánh mắt lóe lên lại biến đổi thủ ấn điểm một chỉ lên nắp bình, một mùi hương đan dược hình thành lang tỏa, viên đan
dược có màu trắng sữa bay ra được Tinh Gia nhanh chóng dùng một bình ngọc thu lại.
Làm xong tất cả gương mặt hắn lại thêm phần nhợt nhạt suy yếu vô cùng, cầm bình đan dược trong tay hắn thở dài.
– Đáng tiếc ở đây dược liệu quá ít, phải dùng đến một lượng lớn bản nguyên cũng chỉ có thể miễn cưỡng luyện ra được đan
dược cấp 6 mà thôi.
Thở dài một hơi hắn đứng dậy đi ra ngoài sân trang viên, diện tích khá rộng rãi hơn nơi ở của Tinh Gia cùng Võ Thừa lúc
trước không ít, Võ Thừa đan hì hụt múa quyền hắn để trần cơ thể lộ ra từng múi cơ thể rắn chắc như đá tảng, thấy Tinh Gia đi
ra Võ Thừa cũng dừng tay không luyện nửa nở nụ cười đi đến.
Tinh Gia vung tay áo một bình đan dược bay đến trước mặt Võ Thừa hắn đưa tay chụp lấy thoáng nhìn Tinh Gia một cái thấy
sắc mặt Tinh Gia lúc này trắng nhợt như bị bệnh hắn nhíu mày định mở miệng Tinh Gia đã giơ tay lên ngăn lại.
– Ta không sao, ngươi dùng đan dược này đột phá thái ất cảnh đi, cái rắm gì dừng lại lâu như vậy cũng không có tiến triển gì là
sao?
Võ Thừa ngẩn ra rồi gương mặt lại cười cười ngây ngô đáp.
– Tinh Gia cái này ta cũng không hiểu ta cũng cảm giác mình rõ ràng sấp đột phá tại sao càng tập luyện lại càng chậm tiến
triển.
Tinh Gia mở to tròng mắt hắn suy tư một chút nghĩ lại trước nay, thật vậy không phải tên ngốc này lười biếng mà tại mình ích
quan tâm đến hắn rồi, suy tư ích lâu Tinh Gia nhớ đến mỗi khi tên ngốc này tập luyện, một tia sét xẹt qua đầu Tinh Gia hắn
đưa ánh mắt nhìn Võ Thừa một chút hỏi.
– Ngươi trước nay tu luyện đều mở Vực Giới Tán sao?
Võ Thừa gật đầu.
Tinh Gia đập mạnh bàn tay vào nhau một cái nói.
– Là nó rồi, vực giới này tuy giúp ngươi tăng cường độ thân thể lên nhiều lần thế nhưng vì ngươi quá lạm dụng nó lên trên cơ
thể quá nhiều dẫn đến linh lực trong cơ thể do ngươi ấp xuất trước nay để đột phá cũng bị ảnh hưởng, mặt dù không lớn
nhưng ít đi là ít, cho nên đến cực hạn để ngươi đột phá là không thể, chả trách vì sau cứ dừng lại ở trúc cơ đĩnh phong thế
này.