Nghe Phù Đổng Thiên Vương nói ra cách thứ nhất sắc mặt Tinh Gia âm trầm, về độ khó chơi của Tam Vương dưới trướng
của Sa Hoàng kia Tinh Gia hắn cũng phần nào thấy được qua trận chiến lúc trước, ngươi kia quá giảo hoạt quyết đoán thế
nên mới có thể từ trong lúc quyết chiến với Phù Đổng Thiên Vương phân ra một ký chủng cấm lên người Võ Thừa rồi quả
quyết chạy đi.
– Nói cách thứ hai đi.
Tinh gia khàn khàn mở miệng.
– Cách thứ hai là phải tự thân người kia mới được.
– Là sao nói rõ ta nghe.
– Ngươi có thể luyện cho hắn một viên đan dược để cầm cự sự cấm rễ của nguyên chủng kia, theo ta biết phải cần hai năm
nguyên chủng mới có thể hoàn toàn trưởng thành rồi tiến hành đoạt xá, trong hai năm này cháu của ngươi phải nhanh chóng
đột phá tu vi đến Vô Thượng Tam cảnh trong lúc Vô Thượng tẩy lễ kết hợp với lực lượng đó tiến hành cắn nuốt ngược lại
Nguyên Thức Ký Chủng kia, nhưng ngươi phải biết khi Vô Thượng tẩy lễ cũng là lúc nguyên chủng chuẩn bị đoạt xá, lúc đó
chỉ cần 1 chút sơ hở thì cháu ngươi…
Nói đến đây Phù Đổng Thiên Vương hơi ngừng lại nhìn Tinh Gia, gương mặt Tinh Gia trầm như mặt nước, hắn làm sao không
hiểu ý tứ của đối phương cho được.
Nhẹ gật đầu một cái, hít sâu vài hơi lấy bình tĩnh trở lại trong đôi mắt như hiện ra một sự quyết tâm.
– Xem ra phải xem vào bản lĩnh của chính hắn rồi.
Thấy bộ dạng tinh Gia như vậy ánh mắt Phù Đổng Thiên Vương cũng lộ một tia hàn quan hắn khẽ nói.
– Trong hai năm này ta sẽ tiếp tục truy lùng hắn, dù hắn có về lại Ma Giới ta cũng sẽ đuổi đến để lấy mạng chó của tên này.
– Đã vậy thì xin đa tạ ngươi trước.
– Aiz.. Tinh Gia ngài không cần cảm ơn ta, ngày đã cứu thuê tử của Long Hoàng đại nhân chuyện này ở ngân hà giới chúng ta
đều ghi tạc trong lòng.
Tinh Gia nghe Phù Đổng Thiên Vương nói vậy gương mặt chợt giản ra đôi chút, dân lên một nỗi niềm nhớ lại.
Lúc đó hắn ngao du sơn thủy vô tình đi đến Tinh Cầu kia, một hành tinh màu xanh vô cùng tươi đẹp, con người ở đó thân
thiện dễ gần biết bao, yên bình thoải mái là những từ ngữ được tinh gia nghĩ đến nhiều nhất khi hắn mỗi lần đến đó, không
phải hao tâm tổn lực khi phải ở trong tinh không vô tận tranh đua chém giết như thế này.
Thở dài một hơi tinh gia đi đến cạnh Võ Thừa.
Võ Thừa lúc này đứng dậy nhìn hai người, lúc trước hai người tinh gia nói chuyện được một màng vách ngăn bao phủ hắn
hoàn toàn không nghe thấy gì, về việc này với tính cách của hắn cũng không quan tâm lắm.
Tinh Gia đưa tay lên miệng ho khục một tiếng rồi nói.
– Từ nay tu luyện sẽ vất vả hơn rất nhiều, còn về việc cái con đỉa lúc trước bám vào người ngươi, cũng không cần quá quan
tâm làm gì, đi thôi chúng ta đi về Hạ Gia nghỉ ngơi, ta sẽ luyện cho ngươi một ích đan dược ăn lấy sức.
Nghe lời nói Tinh Gia cõi lòng Võ Thừa dân lên nỗi ấm áp của gia đình khó tả, hắn không biết nói gì chỉ cười ngây ngô gật đầu.
– Tinh Gia ta cũng cáo biệt tại đây thôi.
Phù Đổng Thiên Vương chắp tay với tinh gia, sau đó vỗ vai Võ Thừa một cái nhẹ giọng nói.
– Hãy tin Tưởng vào chấp niệm bản thân, hẹn gặp lại người anh em…
Câu nói quen thuộc của người địa cầu.
Nói xong Phù Đổng Thiên Vương ngẩng đầu lên trời huýt sáo một tiếng lập tức xích lân thiết kỵ ầm ầm đạp hư không đạp đến,
hắn lắc nhẹ thân hình nhảy lên lưng ngựa. Rất nhanh Phù Đổng Thiên Vương đã hóa thành một đạo lưu tinh biến mất trong
tầm mắt của hai người Tinh Gia.
Tinh Gia cùng Võ Thừa ngẩn đầu nhìn đạo lưu tinh bay vụt qua tầm mắt. Tinh Gia xoay đầu thở dài một hơi, gương mặt hắn
giường như già đi không ích nhẹ giọng nói.
– Chúng ta không có ngựa tốt như vậy, đi bộ về Hạ Gia thôi.
Võ Thừa nghe xong câu này mỉm cười thấy bộ dạng Võ Thừa vẫn như vậy Tinh Gia trong lòng càng thêm lo lắng hắn thì thào
trong bụng.
– Mong rằng tên kia có thể trước khi thời hạn đến sẽ giết chết được tên khốn đó.
Tinh Gia cũng hoàn toàn không rõ bất tri bất giác tình cảm của hắn đối với Võ Thừa kia đã như ruột thịt, những suy nghĩ
Cả hai từng bước tiến về Thành Ngan Bạc.
Thời gian thoáng cái đã qua 5 ngày. Trong 5 ngày này Võ Đài Chiến ở thành Ngan Bạc cũng đã có kết quả. Chiến địa chi
nguyên lần này mở ra có quá nhiều biến cố kinh thiên và ngay cả kết quả cuối cùng cũng vậy.
Lục đục từng gia tộc lớn nhỏ trong thành cũng đã trở về từ chiến địa, sau đó là một hồi những biến đổi trước nay chưa từng
có.
Có hơn 12 người được tông môn trung cấp nhận làm đệ tử làm cho thành Ngan Bạc một hồi xao động, người đứng đầu trong
trận chiến này không ai khác chính là Trường Ngạo. Bằng vào một thân chiến lực thái ất nhất trọng cùng cơ thể cường hãn và
lực lượng đặc biệt hắn đã đánh bại hầu hết tất cả đối thủ trở thành quán quân, thế nhưng vẻ mặt Trường Ngạo không mấy gì
vui mừng vì hắn không biết người mà hắn gọi là Đại Ca lúc này thế nào.
Trong 12 người được các tông môn trung cấp lựa chọn trong đó có bốn người của Hạ Gia, Mị Nhi Hàn Linh cùng hầu hết
những người đã từng có cơ duyên trong Vạn Thú Tông năm đó.
Đồng thời cả ba lão giả tuyên bố thành Ngan Bạc sẽ có thành chủ, sau một hồi biểu quyết Hạ Gia cũng được bầu làm thành
chủ trong thành Ngan Bạc. Hiển nhiên việc này có dính dáng đến cái bóng của những tông phái Trung Cấp, nhưng không có ai
dám có ý kiến gì khi nghe tin đồn phong phanh người thanh niên lúc trước được vị cường giả cưỡi Xích Lân Thiết Kỵ kia bảo
vệ có sâu xa với Hạ Gia.