Người này vác trên vai là một cây tre dài hơn 20m, màu kim sắc sáng bóng, một uy áp kinh thiên phát ra từ trên cây tre này
giống như nó đã được rèn đúc qua từ rất nhiều máu tươi của quân địch, khiến người ta nhìn cảm giác kinh tâm động phách.
Người ngồi trên ngựa này một thân cũng được bao bọc trong chiến giáp màu hoắc tuyền mũ sắc chụp xuống đầu chỉ lộ ra một
gương mặt cũng là một thanh niên, khí thế oai nghiêm kiêu dũng, cũng một uy áp bức người thậm chí còn bạo liệt hơn cả
thanh niên có hoa văn trên mi tâm kia.
Tinh Gia thoáng nhíu mày lẩm bẩm.
– Xích Lân Thiết Kỵ, Tre Vàng, Giáp Sắc… hắn… hắn là
thấy thân ảnh này hiện ra rõ ràng ở đó tròng mắt Tinh gia như muốn rớt ra ngoài, trái tim hắn lại một lần nữa đập bang bang
như trống đánh, rất nhanh gương mặt hắn ửng đỏ vì mừng rỡ như điên, vì vớ được cọng rơm cứu mạng. Tinh Gia hét lớn
– Ngươi… Ngươi là… Phù Đổng Thiên Vương!
Khi nghe Tinh Gia hét lên nam tử mặc giáp sắt khẽ xoay đầu khi nhìn thấy Tinh Gia nhất thời thần sắc chợt ngẩn ra một cái rồi
truyền thần niệm đến.
– Ngươi làm gì ở đây?
Tinh gia bừng tỉnh từ trong xúc động cũng truyền thần niệm lại.
– Đợi nói sau nhanh cứu cháu ta.
Nam tử khẻ gật đầu lúc vừa vào đây hắn liếc mắt liền nhìn thấy tình cảnh Võ Thừa bên dưới, khí tức bên trong người Võ Thừa
ở tu vi của hắn liếc mắt liền nhìn ra lý do vì sau tên kia lại ra tay với Võ Thừa này.
– Tinh Linh Tâm.
Nam tử thoáng nhíu mày một cái nhưng rất nhanh gương mặt như cười như không nhìn về thanh niên có hoa văn mặt quỷ
trên mi tâm nhàn nhạt mở miệng.
– Văn Đằng Vương, có ta ở đây hôm nay ngươi chẳng lấy được gì đâu.
Sắc mặt Văn Đằng Vương âm trầm chỉ một hơi thở hắn tự tin có thể lấy đi Tinh Linh Tâm của tên kia, thế nhưng không ngờ lại
có hai kiện thần binh bảo hộ. Ngay sau đó là là tên này đuổi tới, nhưng muốn hắn từ bỏ thứ ở trong cơ thể của Võ Thừa là
chuyện không có khả năng, tròng mắt khẽ đảo hắn ngẩng đầu nhìn về nam tử cưỡi ngựa nói.
– Phù Đổng Thiên Vương, ngươi đuổi theo ta hơn hai tháng như vậy thật sự ngươi nghĩ có thể ăn chắc ta sao?
Nói xong khóe miệng hắn nhếch lên cùng với cái hoa văn mặt Quỷ trên mi tâm như cũng mở miệng cười theo khiến cho thoạt
nhìn gương mặt hắn cực kỳ yêu dị.
– Vậy để ta xem bản lĩnh của người đứng thứ ba trong cửu Vương dưới trướng của Sa Hoàng kia có bản lĩnh gì.
Lặp tức một áp lực vô hình tràng ra tứ phía, không gian như trở nên chậm chạp giống như dừng lại, bốn mắt của hai cường
giả trên không trung nhìn nhau.
Đột nhiên thân ảnh của Văn Đằng Vương chợt biến mất tại vị trí đó, ánh mắt Phù Đổng Thiên Vương lóe sáng lập tức nhảy
người ra khỏi lưng Xích Lân Thiết Kỵ, hai tay nắm chặt cây tre mạnh mẽ quét ngang, cùng lúc đó trong một vùng hư không
phía trước Phù Đổng Thiên Vương thân ảnh của Văn Đằng Vương được bao bọc trong hắc khí hiện ra, mạnh mẽ tung một
quyền.
Ầm…
Một tiếng nổ kinh thiên làm cho đại địa hơn 10 cây số chấn động kịch liệt sóng xung kích lan tràng ra xung quanh.
Lập tức có tiếng hét thảm thiết từ chiến đài vang lên, hiển nhiên có người tu vi thấp đã bị dư lực phát ra chấn cho thất khiếu
chảy máu.
– Không ổn a, cái này là Trâu Bò chém nhau Ruồi Muỗi chết. Lục chấn Hà lắc đầu than khổ, dưới uy áp của hai người kia hắn
căn bản không có chút năng lực kháng cự huống chi là bảo về những người khác, lúc này hắn mới khổ sở nhìn về phía Tinh
Gia.
Tinh Gia từ sớm đã có chuẩn bị việc này xảy ra từ lúc Phù Đổng Thiên Vương xuất hiện hắn đã không ngừng biến đổi thủ ấn
trong tay áo, lúc này khi dư chấn quét tới hắn vung tay lên lập tức có hơn 100 nghìn tia sáng li ti bay ra lơ lửng sau đó lập tức
phát sáng hình thành nên một màng phòng hộ cho tất cả mọi người trên chiến đài.
– Bát cấp Linh Trận…
Ba lão giả nhìn Tinh Gia phất tay hình thành trận pháp tâm thần khẻ động không khỏi hít sâu một hơi,
– Quả nhiên là cao nhân!
Lục Chấn Hà dẫn đầu đám người lướt đến gần Tinh Gia ôm quyền gật đầu, nhưng lúc này tinh gia sắc mặt đã tái nhợt hắn khẽ
đưa cánh tay phải của hắn ra phía sau lưng ai cũng không phát hiện ra cánh tay Tinh Gia bây giờ đã vô cùng mơ hồ dường
như trong suốt.
– Cao nhân cái rắm, còn không nhanh tập hợp tất cả tiểu bối phía dưới kia đem đi…
Tinh Gia nổi nóng mắn vội một câu rồi ánh mắt tiếp tục nhìn về vòng chiến bên trên không trung, trên cơ bản tốc độ chiến đấu
của hai người kia hầu hết những người dưới chiến đài đều không thể nhìn thấy rõ, mà bản thân họ cũng không có tâm tư để
xem tầm cỡ chiến đấu như vầy.
Kể cả ba lão giả Lục Chấn Hà, Lương Quang, Lâm Thiên Thức cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những cái chớp nhoáng va
chạm của vòng chiến kia chứ cũng không rõ ràng lắm.
Phù Đổng Thiên Vương khẽ liếc mắt thấy Tinh Gia đã tạo màng phòng hộ hắn nhẹ thở phì một hơi gương mặt có chút bất đắc
dĩ. Hắn đã cố gắng không để vòng chiến liên lị đến phía dưới nhưng đối phương dường như là cố ý.