Lục Chấn Hà nhìn người này gương mặt sợ hãi lẩm bẩm.
– Cường giả Vô Thượng Tam Cảnh, không… hắn đã siêu việt Thiên Thượng Cảnh, đã bước qua cảnh giới trong truyền thuyết
kia.
Lương Quang cùng Lâm Thiên Thức thần sắc đầy ngưng trọng, ngay cả rắm cũng không dám phóng chỉ biết im lặng nhìn
động thái của người kia.
Khoảnh khắc thân ảnh kia vừa xuất hiện trên bầu trời đồng tử Tinh Gia co rụt lại, từng sợi lông trên người hắn dựng thẳng lên
như nhím trong miệng lẩm bẩm.
– Không thể nào…
Võ Thừa cảm thấy từng tấc máu thịt trong cơ thể như có trăm vạn con kiến đang bò hắn gian nang đưa ánh mắt nhìn chằm
chằm vào người này, khí tức trên người của người này phát ra làm hắn vô cùng chán ghét nhưng uy áp của người kia khiến
hắn miệng khô lưỡi đắng không thể nào mở miệng được.
Võ Thừa còn như vậy thì rất nhiều người đang trên chiến đài có người đã quỳ rạp xuống đất khóe miệng tràng máu tươi, có
người ngã sấp xuống không rõ sóng chết.
– Quá… quá mạnh…
Tất cả mọi chuyện xảy ra cơ hồ ngay trong cái chớp mắt khi thân ảnh người thanh niên kia xuất hiện.
Dường như cũng nhận ra mọi người phía dưới thanh niên này đưa ánh mắt quét xuống toàn trường, một cái liếc mắt này
giống như một loại rồng phượng nhìn xuống loài sâu kiến phía dưới, gương mặt không chút biểu tình hay biến hóa gì, cho đến
khi người này đưa ánh mắt va chạm với ánh mắt của Vỏ Thừa.
Ầm…
Đứng trước ánh mắt người này Võ Thừa cảm giác toàn thân thể không có một cái gì có thể dấu được hắn.
Trong đầu hắn có tiếng nổ vang chấn động khắp tâm thần, mặt hồ bên trong thức hải cùng toàn bộ đồng cỏ bên trong rung
động kịch liệt giống như sắp sụp đổ. Ở vị trí trái tim võ Thừa truyền đến từng trận đau nhức kịch liệt.
Khoảnh khắc khi nhìn đến Võ Thừa thanh niên này ánh mắt chợt mở lớn. Gương mặt điềm tĩnh lúc trước lại thoáng giao động,
hắn khẽ ồ một tiếng rồi vung tay về phía Võ Thừa.
Bỗng nhiên Võ Thừa cảm thấy cơ thể hắn tê gần, hoàng toàn không chịu khống chế của bản thân từ động tác giống như sắp
bay lên không trung.
Tinh Gia thấy cảnh này đưa tay lên che miệng lại ánh mắt hắn vô cùng sợ hãi gương mặt vặn vẹo không biết nên phải làm gì.
Thanh niên kia giơ tay lên chỉ về phía Võ Thừa một cái ánh mắt hắn lóe sáng, gương mặt lại hiện lên vẻ tham lam không thể
kìm chế.
– Không ngờ, ha ha. Không ngờ…
Hắn cười lớn, Võ thừa đã hư không bay lên được 4m gương mặt hắn vặn vẹo nhưng không thể phát ra âm thanh nào giống
như xung quanh hắn có một cái bong bóng vô hình bao hắn lại.
Ngay lập tức hai hình xăm trên hai bắp tay của Võ Thừa tự dưng không chịu sự điều khiển của hắn bay ra chắn trước người,
Thân ảnh hai con vật này vừa ra, cảnh tượng quỷ dị cùng uy áp vừa rồi bị giảm đi không ích, cơ thể hắn lập tức trở lại miễn
cưỡng vùng vẫy rồi rơi lại đứng trên chiến đài nhưng hắn vẫn ngẩng đầu nhìn thanh niên kia chằm chằm, hư ảnh một con
bạch tượng cùng một con kỳ lân một bạch quang một hồng quang nhanh chóng vờn quanh hắn dường như cũng đang ngửa
cổ lên trời không ngừng gào thét về phía thanh niên nọ.
Lúc này Võ Thừa mới có thể ngửa cổ lên trời hét lớn một tiếng rồi lập tức phun một ngụm máu tươi thân thể lảo đảo lui về sau
sắc mặt tái nhợt. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhận thấy cảm giác bản thân mình nhỏ bé cùng yếu đuối đến nổi không
chịu được đến vậy.
Thanh niên này khi thấy một màng phát sinh thần sắc lại thoáng ngẩn ra một cái rồi rất nhanh khóe miệng lại nhếch lên cười
rằng.
– Lại có hai kiện Thần Binh, ha ha ha
Hắn lại ung dung cười lớn một tiếng giống như đã tìm được bảo vật vạn năm khó gặp.
Cười lớn xong hắn trực tiếp tung một chỉ về Võ Thừa lên tiếng.
– Ngươi… là người ở Vị Diện nào đến đây?
Lúc vừa bắt đầu quan sát Võ Thừa hắn đã thấy sự khác biệt về khí tức của Võ Thừa cùng với tất cả những người có mặt ở
đây, sự bất đồng này không phải vì thứ mà Võ Thừa hắn có mà đến từ sự bài xích đặc biệt của Vị Diện, đó gọi là Ý Chí Vô
Thượng.
Nhưng theo thời gian Tinh Linh Tâm đã dung hợp với hắn càng lúc càng nhiều thế nên sự bài xích này rất khó phát hiện.
Thanh niên này không ngần ngại khi ra tay chiếm đoạt Tinh Linh Tâm của Võ Thừa nhưng khi thấy hai kiện pháp bảo của hắn
thì thanh niên này mới dò hỏi một câu, bởi vì nếu người nào được trang bị tận răng như vậy chắc chắn là con cháu của một
đại thế lực vô cùng khủng bố, hắn cũng có chút e ngại.
Nhưng lúc này trả lời hắn là một ánh mắt chất chứa đầy sát khí cùng oán niệm của Võ Thừa, khi thấy ánh mắt này, thanh niên
kia cũng thoáng sững người một cái khẽ nhướng mày, hoa văn trên mi tâm hắn như nhảy lên một cái lộ ra hàm răng đầy nanh
nhọn. Ánh mắt lóe lên, hắn quyết định cướp của giết người, hắn không sợ bị truy sát huống hồ bên ngoài tinh cầu này cũng có
người đang truy sát hắn không buôn.
Nghĩ đến đây hắn lại giơ tay lên định ra tay, nhưng cũng trong khoảnh khắc đó lại một tiếng ầm vang khắp thiên địa vang lên,
thanh niên này lập tức dừng tay lại quay phất đầu về hướng hư không trên bầu trời.
Đột nhiên giống như hư không bị đốt cháy thủng một lỗ lớn ước chừng 20m bán kính, một tiếng ngựa hí vang âm thanh chấn
động hư không, trong thời gian nháy con mắt một bóng ngựa từ trong cái lỗ thủng trên bầu trời như một cái vòng lửa lớn
nhanh chóng lướt ra.
Con ngựa này toàn thân thiết giáp, đôi mắt màu đỏ rực như ẩn chứa hỏa diễm vô tận, mũi nó mỗi cái hít thở đều thải ra một
cơn lốc xoáy nhỏ mang theo khí tức nóng bỏng, trên đầu có một cái sừng chìa ra màu đen bóng nhìn như có thể xuyên thủng
vạn vật trong thiên địa, bốn chân đều có vẩy lân màu xích hồng, phía trên còn thấy rõ có một thân hình thân cao ba mét ngồi
trên lưng con ngựa.