Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 133




Tuy bị Hạ Khuê giáo huấn cho một hồi đầy khổ sở nhưng thỉnh thoảng Hạ chính lại đưa bàn tay mình lên nhìn một cái rồi ngiền

ngẫm như nhớ lại dư vị lúc trước.

– Vừa căng vừa miềm a. Haizzz Tinh Gia nói không sai thì chắc chắn nàng sẽ nhớ ta rất lâu a.

Hắn khẽ nhếch miệng cười đắc ý.

Võ Thừa khi biết chuyện thì lắc đầu cười khổ, hắn dĩ nhiên biết cái phong thái này là Tinh Gia bày cho chứ không lệch vào đâu

được, cảm khái một hơi hắn lại tập trung về phía Hạ Bằng, tình hình cũng rất khả quan khi Hạ Bằng đem ba tấm phù lục ấn lên

mình nhất thời tu vi tăng mạnh đã một quyền trực diện đánh lên ngực đối phương.

– Xem ra trận đấu này sớm sẽ có kết quả.

Võ Thừa mỉm cười gật đầu, Đám người Trường Ngạo cùng Mị Nhi các nàng cũng đã chiến đấu đến giai đoạn mấu chốt.

Vương Tuấn kia càng đánh với Trường Ngạo sắc mặt càng trở nên âm trầm, khóe miệng hắn còn dính máu tươi, bộ dạng vô

cùng chật vật, đổi lại Trường Ngạo thì y phục đã loan lỗ dính máu tươi nhưng đôi mắt hắn thì sáng ngời.

Vương Tuấn biết kéo dài chiến đấu thế này không ổn hắn cắn răng.

– ép ta tới bước này… ngươi hôm nay thua cũng đã có thể tự hạo rồi.

Nói xong hắn cấm mạnh thanh kiếm trong tay xuống đất hai tay biến đổi thủ ấn liên tục chỉ thấy ánh sáng linh lực màu xanh lục

như một dòng suối không ngừng chuyển động trước mặt từ từ hóa thành một thanh kiếm gỗ có hoa văn phức tạp.

Trường Ngạo nhếch miệng lên cười rằng một tiếng

– Sấp liều mạng à… được ta cùng chơi với ngươi.

Trên đầu trường Ngạo lập tức ẩn hiện một hình ảnh, Lộc Xà Thú. Hồn thú bản mệnh được gọi ra. Nó ngửa cổ lên trời gào thét

nhưng không phát ra âm thanh cùng lúc đó trên miệng nó dần ngưng tụ một quả cầu linh lực màu tím, lúc đầu nhỏ bằng ngón

tay nhưng rất nhanh có thể thấy nó nhanh chóng phình to ra.

Vương Tuấn chỉ tay về phía trước thanh kiếm gỗ hư ảo kia ầm ầm đâm thẳng về phía Trường Ngạo miệng lẩm bẩm.

– Bí pháp. Mộc Kiếm Xuyên Tâm.

Cùng lúc đó Trường ngạo cũng vung hai tay về phía trước. Viên cầu màu tím kia cũng ầm ầm lao thẳng đến thanh kiếm.

– Tử Tàng Nguyệt.

Ong…

khoảnh khắc thanh kiếm gỗ cùng viên cầu va chạm nhau một âm thanh trầm thấp vang lên sau đó cả chiến đài lập tức có một

luồng gợn sóng phát tán tất cả những người tu vi dưới thái ất con ngươi đều co rụt lại.

Ba lão giả trên đài cao thoáng động dung. Lập tức Lương Quang lão giả giơ tay điểm về phía Trường Ngạo cùng Vương Tuấn

đang đánh nhau một chỉ, ngay lúc đó một vòng không gian mơ hồ bao phủ lấy chỉ hai người bên trong tạo thành giống như

một cái lồng giam chỉ có hai người. Kình lực từ vụ nổ phát tán ra cũng không ảnh hưởng đến những người khác.

– Không gian cầm cố.

Là cường giả thái ất bát trọng mới có thể thi triển.

Tuy vậy nhưng dư lực lúc nảy do võ kỷ của hai người phát ra khiến tất cả mọi người trên chiến đài không khỏi hít sâu một hơi.

Đều tạm thời ngưng chiến đưa ánh mắt nhìn vào bên trong cái lồng không gian kia.

Ánh sáng từ từ tán đi cảnh tượng bên trong khiến tất cả mọi người lại hít một ngụm khí lạnh.

– Đây… đây còn là trận chiến của những người vừa đột phá thái ất sao?

Không biết có ai đó trên khán đài hoảng hốt nói khẽ một câu.

—– Thông báo chương sau sẽ có kịch biến nhé. Một vị đại năng của trái đất sẽ xuất hiện, các ngươi đoán xem là ai a… Người

này cầm tre a…

Màng không gian được Lương Quang lão giả dựng lên từ từ tán đi. Bên trong khói bụi cùng linh lực phát tán tứ phía. Những

cảnh tượng bên trong dần hiện ra khiến tất cả mọi người cũng thấy rõ. Một lỗ thủng lớn khoét sâu khoảng 2m xuống mặt đá

chiến đài làm bằng đá tảng cứng rắn đi cùng năm tháng. Nhưng hôm nay cái hố này có lẽ cũng sẽ tồn tại như vậy rất lâu rất

lâu về sau nửa

Có hai bóng người một vẫn đứng chóng trường thương xuống đất, khí tức có phần chập chờn nhưng khí thế lại vô cùng bá

đạo. Người còn lại nằm bất tỉnh dưới hố kia không biết sống chết.

Hạ Khuê che cái miệng nhỏ lại gương mặt trở nên vô cùng xúc động, cảnh chiến đấu vừa rồi mặt dù Võ Thừa nói sẽ không

sao nhưng nàng làm sao yên tâm cho được, cơ thể lúc nào cũng có cảm giác căng cứng vì khẩn trương,cho đến khi nàng

nhìn thấy thân ảnh kia, gương mặt mới hiện lên nét vui mừng .

Hiển nhiên cú va chạm kinh thiên vừa rồi Trường Ngạo đã chiến thắng.

– Tốt rất tốt… ha ha ta biết hắn sẽ thắng mà.

Lâm thiên Thức vổ đùi một cái âm thanh chát chúa vang lên không ngừng tươi cười lên tiếng.

– Quả nhiên người này thiên tư rất tốt, cộng thêm thân thể có phần cường hãn như vậy thanh niên Vương Nhật kia bại cũng

không oan.

Lục Chấn Hà vuốt chòm râu của lão gật đầu táng thưởng thế nhưng trong lúc này đột nhiên thần sắc lão khẽ động lập tức đưa

ánh mắt nhìn lên không trung, cùng lúc đó Tinh Gia như có cảm ứng được điều gì lập tức đứng phất dậy nhìn lên trời.

Bầu trời xanh thẩm có vài đám mây trắng tinh đang phiêu dạt theo quỷ đạo nào đó của thiên nhiên.

Ầm… một âm thanh trầm thấp truyền vào tai mỗi người khiến tâm thần tất cả đều chấn động. Bầu trời không mây đen nhưng

âm thanh kia còn kinh khủng hơn tiếng sét đầu mùa mưa, nhưng theo âm thanh truyền lại có lẽ xuất phát từ rất rất xa nơi này.

Một tảng mây trắng rất lớn trên bầu trời kịch liệt giao động một cái có thể thấy không gian xung quanh đó bị bẻ cong giống như

ném một viên đá xuống mặt hồ tĩnh lặng. Trong lúc đó một thân ảnh chật vật bay ra.

Có thể thấy một thanh niên thân hình cao gầy, vận một bộ trường bào màu đen tím, không biết người này tu vi thế nào nhưng

hầu hết những người ở đây đều không nhìn rõ gương mặt, nhưng Tinh Gia hắn thì thấy rất rõ ràng, gương mặt người này rất

anh tuấn đến yêu dị, mài kiếm mắt sáng và điểm nổi bậc nhất của người này chính là hình một hoa văn mặt quỷ rất kỳ quái

trên mi tâm.

Mỗi khi hắn nhướng mày cái hoa văn ở giữa hai hàng lông mày này giống như chuyển động, trong rất tà dị.

Một luồn uy áp bức người phát ra từ thanh niên này, khiến cho tất cả mọi người kể cả ba lão giả trên đài cao nhất sắc mặt

cũng kịch biến, hít thở không thông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.