Tinh Gia vừa nói vừa nhìn về phía Võ Thừa. Như lời tinh gia nói Võ Thừa vừa nhìn tên này nổi chán ghét còn nồng đậm hơn nhìn thấy Triệu Tấn Ban. Hắn bắt đầu hít thở sâu giống như có thể xông lên
bất cứ lúc nào. Nhưng hắn tuy hơi ngốc nhưng là người hiểu đại cuộc…
– Ta đột phá vũ lực nhất trọng chắc chắn đánh bại hắn. Còn bây giờ ta cảm giác chưa đủ.
Võ Thừa cũng lên tiếng thản nhiên.
Tinh gia gật gù. Còn Trường ngạo thoáng trầm tư. Hắn biết Võ Thừa cường hãn. Ở cùng đẳng cấp chắc chắn võ thừa cũng là đệ nhất nhân. Nhưng phải biết vũ lực cảnh giới mỗi giai đều có sự khác
biệt rõ ràng. Khó có thể vượt giai mà đánh thắng trừ khi có nhiều con bài tẩy mạnh mẽ của các tông môn lớn. Nghĩ đến đây Hắn rất chắc chắn tinh gia cùng võ thừa là thiên kiêu của một tông môn lớn.
Kết giao cùng hai người là tia sáng để hắn báo thù lớn của mình.
– Chúng ta làm gì tiếp theo? Võ thừa nhìn tinh gia hỏi.
– Còn làm gì? Tất nhiên tiến tìm kiếm cơ duyên cho hai người các ngươi sau đó thì.
Nói đến đây tinh gia nhìn đám người triệu gia rồi nở nụ cười quỷ dị thốt lên vài chữ.
– Thông chết cụ bọn nó…
Võ Thừa cùng Trường Ngạo nhìn nhau. Sau đó cũng nhìn về phía tinh gia.
– Tinh gia a. Nhưng vào bằng cách nào?
Tinh Gia bị cắt cục hứng trang bức cũng hơi khó chịu hắn hắc tay áo lên chắp tay sau lưng sau đó nghênh ngang bước đi.
– Theo ta. Chỉ một cái phong ấn nho nhỏ rách nát làm khó được ta sao?
Võ Thừa không chút nghi ngờ bước theo tinh gia. Còn Trường Ngạo cũng làm vẻ mặt kiên định bước theo ba người nhanh chóng đi về một góc hẻo lánh có không gian chấn động gấp khúc…
Trưởng lão bọn chúng rời đi rồi.
Triệu Tấn Ban cung kính nói với triệu ma la.
Hắn nhẹ gật đầu. Miệng nhếch lên mỉa mai
– Xem như biết thời thế. Ngươi yên tâm cả ba người bọn chúng đều sẽ bị ta bóp chết. Bây giờ thì quan sát phong ấn đi. Lần này di tích xuất hiện khá chấn động dẫn đến nhiều gia tộc cũng đã phát tin
tức báo về. Ta đoán không đến ba ngày phong ấn thiên nhiên này sẽ yếu bớt khi đó chúng ta phải chiếm lấy tiên cơ. Trong ba ngày này sẽ có nhiều đội ngũ của các gia tộc đến, phải nắm vững tin tức
hết cho ta.
Những người xung quanh Triệu Mala đều cung kính gật đầu…
Ở một góc vắng vẻ của phong ấn di tích!
– Tinh Gia. Giờ làm thế nào?
Trường Ngạo có chút chột dạ lên tiếng.
– Gấp cái gì? Ta đón không lầm phong ấn này là phong ấn thiên nhiên. Có lẽ những người kia cũng đã biết. Khoảng ba ngày nữa trăng tròn có lẽ phong ấn sẽ có lỗ thủng khi đó bọn hắn sẽ tiến vào…
– Vậy… chúng ta cũng đợi ba hôm nữa sao?
Tinh gia trợn mắt. Quát.
– Đợi? Đợi cái rắm chó gì? Vài ba cái phong ấn nhỏ nhặt này làm khó được Tinh Gia ta sao?
Hắn phắc tay. Xòe lòng bàn tay đưa về phía Võ Thừa!
– Đưa ta mượn một chút…
Võ Thừa đang khoanh tay trước ngực tò mò nhìn ngó xung quanh, lại thấy hành động Tinh Gia hắn lập tức nhìn Tinh Gia bằng ánh mắt cổ quái, hồi lâu sau hắn có chút ngượng ngùng quay nhẹ đầu
hướng khác nói nhỏ!
– Ta không có tiền.
-Ái. X x x… Tinh Gia mắt trợn trắng trán hắn nổi gân xanh… Ngươi! Con mẹ nó lão tử cần tiền ngươi để làm ma chay à? Hừ… ta nói là miếng ngọc trên người ngươi kìa…
Tinh gia ánh mắt dọa người nghiến răng ken két, hai… Đường đường Tinh Gia hắn lại bị nói mượn tiền thật là mất mặt a.
– À… Được…
Võ thừa cũng không nhiều lời nâng tay phải lên nắm lại rồi mở ra miếng ngọc lấp lánh nhiều màu sắc luân phiên chuyển đổi hiện ra. Là thất ngọc ấn. Hắn tiện tay ném đến tinh gia
– Ái… Xxxx…zz… Tinh Gia vội vàng chụp lấy bộ dạng rất nâng niu sợ bị rơi xuống đất… hắn quát lớn.
– Đầu đất này… Con mẹ nó ngươi có hay không xài đồ biết giữ gìn một chút chứ? Ngươi ngươi ngươi…
Tay cầm ngọc ấn tay kia chỉ võ thừa khóe miệng co giật không nói được nên lời…
– Tinh Gia a. Miếng ngọc này tuy hơi cổ xưa nhưng rất chắc chắn ta đã đập thử vài lần cũng có hơi dùng sức. Chẳng xi nhê gì đâu…
Tinh Gia ánh mắt đỏ tơ máu nhìn Võ Thừa…
– Ngươi! Mà thôi, mà thôi… Đúng là con nít chơi đồ cổ a…
Trường ngạo cũng nhìn sang hắn lập tức phát hiện Triệu Tấn Ban đám người sắc mặt Trường Ngạo âm trầm tay hắn siết chặt.
Trường Ngạo nhìn Võ Thừa cùng Tinh Gia có chút cổ quái. Xem bộ dạng của tinh gia miếng ngọc này rất quý giá nhưng trên tay võ thừa lại xem như rác rưởi tùy tiện ném bậy hắn thầm nghĩ trong lòng.
– Phá gia chi tử a. Mặc dù thực lực cường hãn nhưng chung quy đầu óc hơi có chút dùng không được.
Hắn thầm cười khổ không thôi.
Sau đó hắn cũng lên tiếng
– Tinh Gia vật này để làm gì.
Tinh gia quây đầu hừ một tiếng
– Xem ta thể hiện…
Tay hắn bấm quyết càng lúc càng nhanh sau đó miếng ngọc nhẹ nhàng bay lên sau đó dán lên mặt không gian chấn động kết giới phía trước. Không gian càng lúc càng chấn động mãnh liệt sau đó mắt
thường có thể thấy được không giang phía trước như màng nước lúc này từ từ mở ra một lối đi như cây quạt xòe ra hình thành một lối đi tiếng vào.
Tinh Gia sắc mặt lúc này có chút tái nhợt nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trường Ngạo thì vẫn không che được sự đắc ý. Hắn vội vàng quát lên.
– Còn nhìn cái rắm à. Vào thôi!
Trường ngạo chợt tĩnh. Võ thừa không chút chần chờ lao vào. Trường ngạo cũng nhanh chóng đuổi theo. Sau đó tinh gia bấm quyết thu miếng ngọc vào tay rồi cũng lao vào phía trong. Xong hết thảy lỗ
hổng từ từ khép lại vài hơi thở đã trở về nguyên trạng như lúc trước…
Xa xa cách nơi tinh gia đám người tinh gia vừa tiến vào di tích có một người đang đứng nhìn đám người tinh gia tiếng vào, hắn nhanh chóng lấy ngọc giản truyền tin bờ môi lẩm bẩm rồi nhanh chóng
tiến lại đúng vị trí đám người tinh gia lúc trước. Khoảng năm phút sau có một đám người khác vội vã tiến đến.