Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 129




Nhưng đến nay lão chỉ biết có vài người có được vĩ lực khi còn trẻ như vậy. Hầu hết những người này đều là thiên tài kiệt xuất

trong các tông môn môn hoặc thế gia cường hãn. Họ được đưa đến các học viện của trung tâm đại lục và sau này. Ai cũng là

cường giả danh chấn tứ phương.

Lão suy nghĩ xa hơn một chút dường như người thanh niên này gọi Võ Thừa là đại ca, hiển nhiên hai người bọn họ tới cùng

một chỗ vậy…

Nghĩ đến đây lão vô thức đưa ánh mắt nhìn về phía dưới đài bắt gặp Yinh gia đang ngồi lười nhát ở đó nhìn Võ Thừa hắn đưa

tay lên nắm lại thành nắm đấm rồi dựng thẳng ngón giữa lên trời về phía Võ Thừa, đôi mắt mơ màng như buồn ngủ nói một

câu.

– Ngầu lắm..

Một ánh mắt cảnh cáo hơn 10 người định mượn lực lượng cái khiên của Võ Thừa đem ra để giúp đám người Hạ Khuê. Tinh

Gia hắn ngẫm nghĩ đến giờ vẫn cảm thấy lâng lâng trong dạ.

Đột nhiên hắn lại đưa tay về phía đài cao chỗ ba người vẫn giữ tư thái dựng thẳng ngón giữa lên, Lục Chấn hà vừa hay bắt

gặp cảnh này thoáng hiện lên vẻ bối rối. Hóa ra những hành động thất thố của ba người bọn họ mặt dù có kết giới nhưng vẫn

không qua được cặp mắt của Tinh Gia.

Đường đường là trưởng lão ngoại môn chịu trách nhiệm đi thu nhận đệ tử ở khắp phía tây này cũng là bày ra bộ mặt của tông

môn mà lại thất thố như vậy cũng thật khó coi. Nghĩ đến đây hắn vội khục khục ho một tiếng truyền âm cho hai lão giả còn lại.

– Hai vị bình tĩnh. Người kia đang quan sát chúng ta a.

Vừa nghe Lục Chấn Hà truyền âm hai người này giật bắn mình rồi gương mặt ửng đỏ nở nụ cười hết sức khó coi nhìn về phía

Tinh Gia gật đầu vài cái.

Tinh Gia cũng không để ý đến ba người nửa hắn đang tập trung nhìn diễn biến trên chiến đài.

Lúc này nén nhan kia đã cháy được 4/5 chỉ còn khoảng 10p nửa sẻ cháy xong. Trên chiến đài chỉ còn khoảng 30 người.

Không cần nói cũng biết những người này đều có thiên tư rất nổi bậc. Thế nhưng thời gian trôi qua vài nhịp thở số 30 người

này lại có người cười khổ bóp ngọc giản dừng lại rõ ràng họ đã đến cực hạn của bản thân nếu miễn cưỡng tiếp tục có lẽ toàn

bộ xương cốt cùng kinh mạch sẽ vỡ nát.

Bốn nữ tử bên cạnh Võ Thừa lúc này chỉ còn ba người Dạ Lan nàng vốn quật cường kiên định nhưng thực lực lại yếu hơn ba

nàng còn lại một ít thế nên nàng đã bóp lệnh bài rời khỏi. Thế nhưng ba người còn lại sắc mặt cũng không khá hơn là mấy. Nữ

tử tên Tử Liễu kia thì khá hơn so với hai người còn lại có thể thấy thân ảnh cao 5m phía trên nàng lúc này cớ hồ có một đạo

ánh sáng hết sức nhu hòa khiến uy áp kia cũng không tổn thương được đến nàng.

Mị Nhi cùng Hàn Linh thì thần sắc uể oải hiển nhiên cực hạn của hai nàng sắp đến. Cả hai đều đồng thời nhìn nhau một cái rồi

cùng móc lệnh bài ra vừa định bóp nát thì đột nhiên thần sắc hai nàng chợt sững lại.

Chỉ thấy Võ Thừa rãi rãi đầu nhìn hai nàng cười cười ngây ngô nói.

– Xin lỗi ta quên mất, không cần bóp ngọc giản ráng đợi thêm chút nữa.

Một loại lực lượng vô hình tràng ra từ cơ thể hắn uy áp trên người hai nàng này lập tức yếu đi. Mị Nhi hít sâu một hơi nhìn hắn

mỉm cười xinh như hoa còn Hàn Linh nàng nhìn Võ Thừa với ánh mắt phức tạp trong lòng thầm nghĩ.

– Ta và hắn bèo nước gặp nhau, vậy mà hắn hết lần này đến lần khác giúp ta… người này…

Nàng vốn dĩ chiến đấu cạnh Võ Thừa vì muốn trả lại ơn giúp nàng lúc trước. Tính cách nàng lạnh lùng không muốn nhận sự

giúp đỡ của người khác thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Võ Thừa nàng có thể thấy rõ sự thuần phát không có chút ý tứ

nào đổi lấy bất cứ thứ gì từ nàng, hắn chỉ đơn thuần giúp đỡ nàng vì nàng ở cùng một chuyến tuyến.

Nghĩ đến đây không biết sao trái tim băng giá của Hàn Linh thoáng cái rộng ràng lên, dường như đạo tâm lạnh băng của nàng

bị một ngọn lửa nhẹ nhàng nhưng ấm áp bao phủ.

– Ha ha ha mạnh mạnh thêm nữa.

Trường Ngạo ở một bên cười lớn đầy bá khí, có thể thấy dưới lớp da hắn đã có mơ hồ một tầng huyết sắc. Huyết sắc bì.

Uy áp trên chiến đài lúc này đối với hắn là một liều thuốc bổ mà hắn đang thèm khác hắn giang hai tay nhận uy áp mạnh mẽ

của nén nhang sắp tàng đồng thời cũng không ngừng hấp thụ linh lực tinh thần do nén nhang kia tảng ra.

Nhìn thấy hành động có phần điên rồ của Trường Ngạo tất cả những người còn trên chiến đài không khỏi hít sâu một hơi, chợt

có vài ánh mắt nhìn hắn hiện lên vẻ kiêng kị nồng đậm.

– Lúc trước người này đâu có ung dung như vậy. Hắn, hắn… làm sao có thể.

Vương Tuấn cũng là số ích người còn lại trên chiến đài lúc này sắc mặt hắn đang vặn vẹo vì sự thống khổ trên cơ thể, nhưng

Trường ngạo bài ra một bộ dạng như vậy làm cho trái tim hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn, cặp mắt hắn hiếp lại.

– Hừ dù các ngươi có dùng công pháp quỷ dị gì vượt qua vòng ba thì tu vi không đến thái ất ta lúc nào cũng có thể đè bẹp các

ngươi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của người này, Trường Ngạo đang ngửa cổ lên trời hưởng thụ cảm giác mạnh mẻ của

cơ thể biến đổi thì chợt xoay đầu nhìn về phía Vương Tuấn, khóe miệng nở một nụ cười đầy dâm tà.

Vương tuấn giật bắn mình một cái chớp mắt không tập trung được,cũng trong lúc đó một luồn uy áp mạnh mẽ nhất từ trước

đến nay chợt ập đến khiến Vương Tuấn nhất thời lảo đảo một cái sắc mặt lặp tức tái nhợt hắn gương mặt vặn vẹo đánh bóp

nát lệnh bài.

Khi bị đưa ra ngoài chiến đài hắn lập tức phun một ngụm máu thần sắc uể oải nghiến răng liếc Trường Ngạo còn đang cười

cười nhìn hắn. Hắn lập tức ngồi xuống tiêu hóa lực lượng tinh thuần từ nén nhang kia dẫu sao cũng là một cường giả thái ất

nên việc hắn trụ lại trên chiến đài cũng là được lợi không ích chỉ là nếu không có ánh mắt của Trường Ngạo hắn nhất định có

thể là một trong những người trụ lại sau cùng.

– Hai tên khốn này. Nhất định ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt.

Nén nhang còn khoảng 10 nhịp thở thì hoàng toàn cháy hết lúc này có 16 người còn trụ lại được.

Tất cả những người trên đài cao của các tông phái đều gật gù bàn tán. Lần này đệ tử được lựa chọn tất nhiên chất lượng

hoàn toàn hơn hẳn những lần trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.