– Được! Đệ nghe cho kĩ.
Võ Thừa dùng thần thức truyền âm cho Trường Ngạo. Một đoạn khẩu quyết tu la quyết thể quyển, Trường Ngạo nghe xong
hồi lâu gật đầu, phải công nhận là tư chất ngộ tính của trường ngạo khá tốt, Võ Thừa vừa dứt lời chỉ thấy Trường Ngạo đôi
mắt tỏa sáng từ từ thu linh lực của cơ thể vào trong đan điền hai tay biến biển đổi thủ ấn phức tạp, song song với việc thu linh
lực vào trong cơ thể sắc mặt hắn trở nên vặn vẹo, có thể nghe thấy những tiếng răng rắc phát ra từ các khớp xương dĩ nhiên
uy áp của nén nhang kia lúc này đã mạnh hơn lúc đầu khá nhiều lần.
Võ Thừa ở một bên quang sát Trường Ngạo không rời mắt, dù sao chuyện này hắn cũng chỉ suy đoán mà thôi. Lúc trước hắn
cảm nhận được uy áp kia, mặt dù nhìn hắn bình tĩnh không có gì nhưng thật ra nếu quan sát kỷ thì dưới lớp da của hắn có
một màu nâu sẫm thỉnh thoảng lóe lên.
Cảm giác trì trệ từ khi đột phá tầng thứ ba tu la quyết thể quyển bỗng dưng có dấu hiệu tăng tiến, mặt dù rất nhỏ nhưng phải
biết rằng muốn công phát này tịnh tiến rất khó khăn.
Khi thấy trường ngạo có dấu hiệu sắp không chịu được Võ Thừa liền đứng chắn phía trước, lặp tức tạo ra một màng sóng lực
lượng vô hình để giảm bớt uy áp cho Trường Ngạo, khi thấy Trường Ngạo đã ổn hơn hắn lại thu loại lực lượng kia, cứ như
vậy lặp đi lặp lại chậm rảy theo nén nhang kia càng lúc càng ngắn đi, cơ thể trường ngạo mặt dù bên ngoài biến đổi không lớn
nhưng gân cốt bên trong đã có những biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Cảnh tượng này đập vào mắt ba lão giả trên đài cao khiến ba lão vô cùng động dung.
– Vĩ lực, hiển nhiên là vĩ lực.
Lâm Thiên Thức mở to tròng mắt hắn vô thức mở miệng. Lực lượng Võ Thừa dùng để ngăn uy áp cho trường ngạo kia lão
nhìn mà muốn nhỏ dãi. Hai lão giả còn lại cũng không khỏi thở dốc nặng nề. Việc này quá ư là rung động.
Trong khi ba lão giả trợn mắt há mồm thì dưới chiến đài cơ hồ đã gần đến thời khắc mấu chốt. 500 người cho đến khi nén
nhan kia tàng được một nửa thì số lượng người ngồi trên đó còn không đến 100.
– 98 là tổng số người còn trụ lại trên chiến đài.
– Các ngươi hãy cố gắn, một nhịp thở cũng là cơ duyên. Không chịu nổi cứ việc bóp nát ngọc giản, các ngươi có tư cách vào
vòng khiêu chiến.
Trung niên điều khiển vòng ba của Võ Đài chiến gương mặt có chút hòa hoảng, đảo mắt một vòng trên chiến đài rồi nói.
98 người còn lại trên chiến đài rất nhiều người thở phào một hơi. Có người trực tiếp bóp nát ngọc giản đối với họ chịu đựng
như thế là đã quá đủ rồi.
Võ thừa liếc mắt về phía Hạ Khuê đám người thấy nàng gật đầu một cái rồi tất cả cũng bóp ngọc giản trong tay, lặp tức uy áp
của chiến đài không còn nửa. Võ Thừa phất tay thu cái khiên lại rồi nhìn về phía các nữ tử đã cùng hắn chiến đấu. Cả bốn nữ
tử trừ sắc mặt Dạ Lan nàng có chút tái nhợt ba nữ tử còn lại trên tráng cũng chỉ đổ chút mồ hôi lấm tấm.
Nói đi phải nói lại ba nữ tử này thật sự tư chất rất cao, Võ thừa đoán chừng ba nàng này có lẽ sẽ trụ được đến khi nén nhang
kia tàng hơn ⅘, có lẽ sẽ có người không trụ được.
Đang miên mang suy tư chợt Võ Thừa nghe âm thanh trầm thấp của Trường Ngạo vang lên.
– Đại Ca… cho ta thêm áp lực bấy nhiêu không đủ.
Võ Thừa bừng tĩnh hắn quay đầu nhìn trường Ngạo lúc này cơ bắp đã căn ra thấy rõ đôi mắt hắn đầy tơ máu cùng gương mặt
có chút vặn vẹo. Nhưng trong đôi mắt đó Võ Thừa nhìn thấy sự khác vọng thực lực mãnh liệt.
– Được.
Gật mạnh đầu, Võ Thừa lập tức thu hồi lực lượng của hắn trong lúc đó từ trong cổ họng trường ngạo truyền đến từng đợt âm
thanh gầm gừ đầy dữ tợn. Hắn đứng bật dậy ngửa cổ lên trời thét lớn một tiếng, giáp trên cơ thể của hắn không chịu được
nửa trực tiếp rách toạc văng ra tung tóe.
Ba lão giả trên chiến đài mở to tròng mắt nhìn một màng phát sinh.
– Không thể nào… lại là… Vĩ Lực…
Cả ba người dường như cùng đồng thanh hét lớn. Thật may là chỗ ba lão giả ngồi đã có một tầng cấm chế nếu không tất cả
các tông môn hạ cấp khi nghe thấy cũng sẽ giật mình chấn kinh.
Cùng lúc đó sau khi nén hương cháy hết một nửa uy áp cũng đã mạnh thêm không ích. Ngoài loại uy áp giao động mà Võ
Thừa thấy lúc trước. Trên nén nhang còn truyền ra một làn khói màu sửa ngà phát tán ra xung quanh.
Khi lan đến số ích người còn trên chiến đài ánh mắt những người này lặp tức phát sáng. Chỉ còn không đến 40 người nhưng
tất cả đều dùng hết lực bình sinh có thể mà hấp thụ luồng khói trắng kia.
– Linh lực thật tinh thuần. Đây… đây là lợi ích mà trưởng lão kia đã nhắc tới.
Nhiều người vốn sắp không chịu đựng nổi định bóp thẻ bài ngọc giản chiến đài để không nhận uy áp nửa nhưng khi phát hiện
ra đều này lại cắn răng chịu đựng. Ba nhịp thở, năm nhịp thở, 10 nhịp thở trôi qua lặp tức có người cũng giống trường ngạo
ngửa cổ hét lớn, nhưng điểm khác ở đây là sao khi hét xong họ bóp ngọc giản rời khỏi chiến đài.
Khi bị ném ra ngoài lập tức ngồi khoanh chân đều tức tiêu hóa linh lực tinh thần từ làn khói kia mang lại.
Ầm…
có người chỉ đơn giản hấp thụ qua 10 nhịp thở đã trực tiếp đột phá nhất trọng đã vây hãm họ vài năm. Lợi ích như vậy khiến
cho những người lúc trước chưa đến cực hạn đã bớp bễ thẻ bài thật muốn tự vả vào mặt mình một cái.
– Hai vị người này ta muốn.
Lâm Thiên Thức lập tức như muốn hét lên với hai người còn lại, lời nói như chém đinh chặt sắt không thể cự tuyệt.
Lương Quang cùng Lục Chấn Hà cả hai nhíu mày nhìn lão.
– Thúi lắm Lâm lão tặc ở đâu ra cái chuyện xí người trước như vậy?
Lương Quang lão giả cũng không thua kém, mắn lớn một câu trừng mắt với Lâm Thiên Thức.
– Con bà nó vậy là ngươi muốn đánh với ta lắm rồi phải không… được lão phu hôm nay muốn phân cao thấp với ngươi một
trận…
Lâm Thiên Thức thở hổn hển như muốn trực tiếp xong lên quyết ăn thua đủ một phen với Lương Quang.
Trong ba người Lục Chấn Hà là người điềm tĩnh nhất hắn khẽ lắc đầu cười khổ.
– hai lão đầu này…
Hắn chỉ cảm khái nhưng trong lòng cũng như hai người kia. Quả thật một võ giả như trường ngạo trong giới tu luyện thì hãy
còn quá trẻ mà đã có được mầm mống của Vĩ Lực đều này chỉ xuất hiện rất ít dường như vạn người có một, mặt dù không thể
so sánh với tên biến thái cháu của người kia.