Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 127




– Cái kia cháu của Tinh Gia hắn… hắn… hắn lại là tu sĩ luyện thể sao? Chuyện này…

Lão chỉ lắp bắp, gương mặt ngưng trọng. Phải biết rằng uy áp của nén nhang kia thật sự mà nói đó là một cường giả Kim

Cang cảnh thi triển pháp thuật phân ra một phần lực lượng bản thân làm uy áp, nếu đổi lại là một cường giả thái ất cảnh khi

nhận uy áp của cây nhan kia cũng phải tốn chút công phu, đằng này Võ Thừa kia chỉ đang ngơ ngẩn nhìn cây nhang kể cả mồ

hôi cũng không có làm sao mà không khiến lão khiếp sợ cho được.

Lương lão giả thì vuốt chòm râu gương mặt cũng không hơn Lâm lão là mấy hắn ngưng trọng nói.

– Trình độ cơ thể người này rất có thể đã sinh ra Vĩ Lực.

– Vĩ Lực…

Lâm thiên thức mở to tròng mắt biểu hiện sự kinh ngạc tột cùng, chỉ nghe lục chấn hà bình tĩnh mở miệng.

– Không sai rất có thể đã sinh ra Vĩ Lực. Với cường độ thân thể đó ở trong thái ất cảnh dĩ nhiên tìm đối thủ cũng là chuyện khó

khăn.

Lục chấn hà con ngươi co rụt lại nhìn chầm chầm Võ Thừa đang đứng ở đó. Bởi vì lão cũng không bình tĩnh được. Vĩ Lưc là

một loại lực lượng thuần túy nhất của người tu luyện thể.

Lưc lượng này có thể đơn thuần chống lại tất cả các công pháp võ kỷ mà không cần thi triển bất cứ công pháp hây võ kỷ gì.

Tất nhiên Vĩ Lực cũng thuộc hàng lực lượng được sinh ra của các cường giả tu vi mạnh mẽ kim cang cảnh trở lên. Vì khi đột

phá kim cang cảnh võ giả sẽ được vô thượng tinh linh tẩy lể quá trình này khiến cho Võ giả cảm nhận sâu sắc về vạn vật từ đó

làm bàn đạp hướng tới Đại Đạo.

Thế nhưng trong giới tu luyện cũng có các trường hợp cá biệt đi nghịch lại với quy tắc thiên địa vì công pháp hoặc vì biến cố

nào đó tu luyện giả sẽ xuất hiện Vĩ lực trên người, đều này cũng vượt ngoài tầm hiểu biết của ba lão giả. Còn Võ thừa hắn là

một cá biệt.

Chỉ thấy hắn đang trầm ngâm nhìn làng khói từ cây nhan bay ra, hắn có thể thấy rõ một gợn sóng dường như là vô hình lan

tỏa ra khắp chiến đài khi cây nhan kia tàn lụi một chút, càng về sau làn sóng rợn kia càng lúc càng nhiều khiến cho tất cả

những người trên chiến đài phải nghiến răng chịu đựng.

Thời gian tiếp tục trôi thoáng cái cây nhan kia đã tàn được 3/5 nhưng số lượng người còn trụ được trên chiến đài cũng đã

giảm đi rất nhiều. Võ Thừa đưa mắt nhìn về phía liên minh Hạ gia sắc mặt của Hạ chính, Hạ Bằng, Hạ Khuê… và vài người

còn lại đều tái nhợt. Thoáng trầm ngâm hắn đột nhiên đi đến trước những người này tay kéo một cái lên bắp tay phải lấy

xuống cái hình xăm tấm thuẫn có phần cổ xưa kia. Tấm thuẫn được lấy ra hoàn toàn không có chút khí tức nào giao động

nhưng khi võ thừa để ở trước những người này lập tức uy áp từ cây nhan kia phát ra không thể nào xuyên qua được.

Thoáng gặp cảnh này trung niên đều hành vòng ba mở to tròng mắt hắn vô thức xoay đầu nhìn về ba lão giả trên đài cao.

Ba lão giả vừa lúc ngẩn ra rồi trong lòng lại gào thét.

– Pháp khí cấp độ gì?

Đột nhiên Hạ Khuê nhóm người cảm thấy uy áp biến mất không khỏi ngẩn ra. Khi họ mở mắt thì thấy Võ Thừa trước mặt nàng

lặp tức biết nguyên nhân nhẹ gật đầu.

Hạ chính cùng Hạ bằng thì đưa ánh mắt sùng bái đến cực điểm nhìn Võ Thừa hai tên này từ đầu tới cuối lên chiến đài là cũng

để góp vui thôi chứ cũng chưa hề ra trận. Mọi việc đã có bóng lưng của người phía trước giống như một tòa núi nhỏ đã làm

hết.

Đều này cũng là Hạ Đồ tính toán mà ra. Lão biết với tâm tính của Võ Thừa nhất định sẽ bảo vệ người hạ gia. Từ cái việc

Trường Ngạo bị đánh trọng thương rồi hắn một mình truy kích hai trưởng lão triệu gia liên tục năm ngày khiến cho hai người tu

vi phế bỏ cùng với việc một búa chém cho đại trưởng lão triệu gia thần hồn vỡ nát… từng chuyện từng chuyện nối tiếp nhau

khiến cho lão rất tự tin rằng người này là mấu chốt cho con đường Hạ gia lão quật khởi.

Võ Thừa đưa tay lên sờ sờ mũi hắn cũng phát hiện ánh mắt của người trung niên đều hành Chiến Đài trong lòng thầm nói nhỏ

một câu.

– Không biết thế này có phạm quy không?

Thế nhưng hắn đợi hồi lâu cũng không nghe thấy âm thanh người kia nói gì lúc này hắn mới thở phào. Dựng tấm khiên ở đó

hắn lại đi đến gần đám người trường Ngạo có lẽ suy nghĩ nãy giờ của hắn sẽ có tác dụng với trường ngạo.

Võ Thừa vừa duy chuyển thì vài ánh mắt trên chiến đài liền phóng tới hắn rồi nhìn đám người Hạ Khê. Trong đó có hơn 10

người tròng mắt khẽ đảo, một lúc lâu vài người cắn răng dần dần khó khăn duy chuyển lại phía sau tấm thuẫn mà Võ Thừa

dựng lên ở đó.

Nhưng khi đám người này vừa định duy chuyển đến đột nhiên Võ Thừa liếc mắt nhìn tới, một cái liếc mắt này nhất thời khiến

hơn 10 người kia sững người lại, dường như nếu họ bước thêm một bước nữa thì chuyện không hay sẽ ập xuống ngay lập

tức.

– Nếu các ngươi có suy nghĩ cái gì thì ta khuyên các ngươi nên nghĩ lại đi.

Võ Thừa chỉ bâng quơ nói một câu rồi dửng dưng từng bước đi đến bên cạnh trường Ngạo.

– Có thể trụ được nữa chứ?

Nghe giọng nói của Võ Thừa vang lên, Trường ngạo sắc mặt có chút khó coi nhưng hắn vẫn cắn răng gật đầu.

– Có thể, nhưng cùng lắm chỉ hết 1/2 cây nhân này thôi.

Trường Ngạo cười khổ dẫu sao hắn vẫn chưa đột phá thái ất. Mặt dù có chiến lực mạnh mẻ nhưng trúc cơ võ giả vẫn chỉ là

trúc cơ.

Võ Thừa trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng.

– Ta cho đệ một đoạn khẩu quyết này, đệ không cần dùng linh lực để kháng cự uy áp kia. Nếu như ta đoán đúng nó có thể giúp

cho đệ rất nhiều thế nhưng…

Nói đến đây Võ Thừa hơi dùng lại một chút Trường Ngạo thấy vậy thì gian nang mở miệng khô âm thanh khàn khàn.

– Đại ca cứ nói.

Võ Thừa nhìn thấy gương mặt cương nghị kia giống như trở về hơn một năm về trước khi lần đầu thấy một thanh niên vô cùng

chật vật chống lại sự đuổi giết của Triệu Gia.

– Quá trình này cơ thể đệ sẽ chịu đựng thống khổ rất lớn.

Võ Thừa gương mặt nghiêm túc nói, chỉ thấy Trường Ngạo nở nụ cười đầy bá khí đưa ra hàm răng trắng muốt.

– Không sao…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.