Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 125




Chiến đấu chỉ thoáng dừng lại bởi uy áp kia rồi lại tiếp tục, thế nên cảnh loạn chiến vẩn xảy ra. Nhưng điều khiến mọi người

không khỏi hít khí lạnh là lúc này Võ Thừa một tay cầm chân một người xách bổng lên như một con gà trong tay, vậy cũng thôi

thế nhưng hắn như dùng người này làm binh khí, đập loạn xạ vào tất cả những ai xong lên về phía hắn. Người kia yếu gì cũng

là một cường giả vừa đột phá thái ất thế nên thân thể có phần cứng cáp hơn những người khác.

Nhưng với tình huống bị kẻ khác nắm trong tay làm binh khí hắn lúc đầu hung ắc hét lớn đòi giết người này nọ, nhưng thời

gian qua đi không bao lâu tiếng hét càng lúc càng nhỏ cuối cùng chỉ thấy trên đôi mắt hắn chảy hẳn hai hàng lệ nóng cùng âm

thanh the thẻ dường như là cầu xin.

– Đại ca a ta sai rồi, lúc nảy ta không nên đánh lén nữ tử kia, ta sai rồi đại ca… có thể… có thể tha cho ta một mạng được

không?

Giọng nói yếu ớt cùng nước mắt dàn dụa chảy ra, làm cho tâm thần mỏi người ở đây cũng thoáng xúc động với vẻ mặt đầy

thương hại nhìn người này.

Võ Thừa thoáng liếc nhìn hắn một cái rồi xoay người nhìn một nữ tử sắc mặt có chút nhợt nhạt, nữ tử này quần áo trên người

rách nát loang lổ tựa hồ có mùi khen khét hiển nhiên bị người này dùng đấu kỷ hỏa hệ thi triển. Mặc dù vậy, gương mặt nàng

rất xinh đẹp, những chỗ quần áo rách kia lộ ra da thịt trắng như ngọc.

Dường như cũng biết tình cảnh hiện giờ của mình, thiếu nữ này lấy tay hơi che người lại ngồi ở đó, đưa cặp mắt ngấn lệ và

đầy oán độc nhìn chầm chầm vào nam tử bị Võ Thừa sách trên tay kia.

Võ Thừa bắt gặp cảnh này thì vung tay áo lên một cái, áo của hắn rơi trước mặt nữ tử, thoáng nhìn chiếc áo một cái nữ tử lặp

tức mang vào. Nhìn thân hình thon gọn của nàng khi khoác chiếc áo có phần quá cỡ của Võ Thừa lên cũng có chút không hợp

lý nhưng rất nhanh nàng cũng đứng dậy đi đến cạnh Võ Thừa rồi hung hăng đạp một cước thật mạnh lên phần hạ bộ của nam

tử kia.

– Ô… ô… shit… Lão thiên a, còn gì là người anh em nữa… Thôi xong con mẹ nó rồi, cô gái này nên tránh xa nàng một chút a.

Bắt gặp cảnh này những nữ tử thì mở to tròng mắt, những nam tử thì vô thức khép cái chân lại cái miệng há to không kìm

được mà gương mặt nhăn lại, cảm giác đau đớn dùm cho nam tử bị võ thừa xách trong tay. Từng tiến hít khí lạnh phát ra từ

những nam tử khắp chiến đài.

Một tiếng thét đầy thống khổ vang lên. Võ Thừa tiện tay cũng quẳng người này ra xa xa. Tráng hắn nhất thời cũng đổ mồ hôi

và cảm giác phần dưới hạ bộ có phần trở nên lạnh lẽo, khẽ nhìn nữ tử kia một cái.

Nữ tử này cũng ngẩng đầu nhìn hắn thời gian vài nhịp thở dường như nàng vừa nhận ra mình phẫn nộ quá đà nên gương mặt

có chút ửng hồng lúc này gục đầu xuống nhẹ giọng nói.

– Cảm… cảm ơn huynh.

Võ Thừa từ trong thất thần đưa tay lên miệng vội ho khục một tiếng. Hắn nhớ lại hoàn cảnh lúc nảy.

Nữ tử này cùng hai người kia dường như có khúc mắc, đánh nhau kịch liệt, nhưng lúc nàng chú ý đánh nhau với một người ở

thời khắc mấu chốt thì bị một người còn lại ra tay đánh lén, nàng vô ý lui về sau chạm phải Võ Thừa.

Lúc đó hắn đang kịch chiến với 10 người nhưng thần thức dường như bao trùm cả chiến đài mục đích là bảo vệ người của

Hạ gia và những người đã liên minh mà hắn biết. Thế nhưng lại bắt gặp ánh mắt đầy tà dâm của tên vừa nảy, hắn cũng đưa

mắt nhìn xuống thì thấy thiếu nữ vừa va chạm mình quần áo rách nát do dính hỏa viêm của võ kỷ người kia đánh ra.

Một mảnh áo ở phần ngực của nàng rách to, lộ ra một đôi bồng đào trắng nõn.

Máu tươi từ mũi hắn nhanh chóng chảy xuống nhưng khi bắt gặp ánh mắt của thiếu nữ này hắn thẹn quá cũng không biết làm

gì hơn là ra tay với người thanh niên có gương mặt dâm tà kia, chuyện tiếp theo đó thì ai cũng biết…

– Không có gì. Tiện tai thôi…

Võ Thừa nói vội một câu, lúc này Trường Ngạo cũng đi đến cạnh hắn thần sắc ngưng trọng vì bị uy áp trên chiến đài nhưng

vẫn không quên ném cho hắn một ánh mắt đầy hâm mộ cùng táng thưởng.

Mị Nhi, Hàn Linh, Dạ Lan ba nàng sắc mặt có chút trắng nhợt cũng đi đến.

Mị Nhi không nhìn Võ thừa mà đưa ánh mắt đẹp nhìn nữ tử này khẻ hỏi.

– Ngươi là thiên kiêu gia tộc nào trong thành Ngan Bạc? Sao trước nay ta chưa nhìn thấy?

Hàn Linh thì thần sắc lạnh lùng khẽ liếc nữ tử này một cái rồi cũng không nhìn nửa, nàng rất kiệm lời.

Dạ Lan thì hòa ái cuộc lại cái áo rộng thùng thình của Võ Thừa cho nàng một cái ánh mắt chăm chú nhìn nàng. Rồi chớp chớp

mắt nhìn Võ Thừa…

Nhất thời không khí trở nên cổ quái, chỉ nghe thiếu nữ này nói.

– Ta… ta là người nơi khác đến.

Thấy nàng nói như vậy Mị Nhi biết nàng không muốn nói thân thế của mình nên cũng thôi, nhưng trước khi nhìn hướng khác

cũng không quên đưa một ánh mắt đầy thâm ý nhìn Võ Thừa một cái.

Đột nhiên Võ Thừa thấy dưới đũng quần mình lại có phần lạnh lẽo một chút.

– Ha ha ha đại ca vậy tổ chúng ta lại thêm một người à.

Trường Ngạo thấy không khí có chút không đúng mở miệng. Võ Thừa trong lòng không khỏi muốn hung hăng ôm Trường

Ngạo một cái, hắn vừa định mở miệng đã nghe Mị Nhi nói.

– Còn chưa biết tên tuổi người ta thế nào làm sao mà dám ở cùng một chỗ chiến đấu?

Võ Thừa trán đổ mồ hôi, tình hình này là mùi thuốc súng bốc lên, hắn đưa gương mặt khổ sở nhìn cô gái bên cạnh.

– Ta tên Tử Liễu, cô nương yên tâm ta cũng không phải là loại người ủy mị ta có thể tự lo cho bản thân được.

– Hừ… Chuyện lúc nảy là gì mà còn nói tự lo được.

Mị Nhi đúng là một cái hoa có gai, nữ tử này nhất thời cũng sắp nổi đóa.

Võ Thừa thấy cảnh này hắn nhìn nhìn hai người một cái gương mặt có khó coi, đang không biết thế nào đột nhiên hắn ngẩng

đầu thấy có vài người cũng đang nhìn hắn, ánh mắt võ thừa lặp tức lóe tia sáng, hắn hét lên…

– Cái gì? ngươi muốn đánh nhau với ta, được ta đến a.

Ba người này ngẩng ra chưa kịp chuẩn bị thì Võ Thừa đã xong đến chỉ thấy hắn quyền đấm cước đá liên miêng bất tận khiến

cho ba người này khổ không thể tả, một người trong số đó hét lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.