Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 124




Riêng ba lão giả trên đài cao nhìn một màng phát sinh thì thoáng thở dài. Lâm Thiên Thức là người đầu tiên mở miệng.

– Tên nhóc Vương gia này tư chất cũng tốt, tâm cơ cũng khá chỉ vài câu đã khiến nhiều người về phe hắn, nhưng rất tiếc hắn

lại chọn nhầm người rồi.

Hai lão giả còn lại nghe vậy thì lắc đầu cười khổ.

– haizzz… hi vọng Võ Thừa kia không ra tay nặng quá.

Võ Thừa ngẩng đầu nhíu mày. Đưa ánh mắt quét ngang một vòng. Trái với ý nghĩ mọi người là hắn sẽ có bộ mặt hoảng hốt.

Đổi lại gương mặt hắn bình tĩnh dị thường, dường như còn mang theo một tia chờ mong tất cả cùng xông lên một lượt.

Sự thật là vậy Võ Thừa hắn cũng đang rất muốn vận động tay chân một hồi.

Ánh mắt của Võ Thừa làm cho Vương tuấn kia khi nhìn đến đột nhiên hắn trở nên chột dạ. Dường như có gì đó không đúng,

nhưng nhìn nhân số đang hùng hổ dọa người hắn lại đưa ánh mắt lạnh lùng tay không chìa ra lập tức một thanh trường kiếm

màu xanh xuất hiện trong tay hắn.

Cùng lúc đó Trường Ngào một cước đá bay tên mãng phu mắt lé kia nhìn cũng không thèm nhìn, hắn lập tức nhảy đến cạnh

Võ Thừa. Mị Nhi cùng Kim Dạ Lan cũng nhún người trường tiên trong tay xuất hiện hai nàng dường như khẽ đưa ánh mắt đầy

chán ghét về phía Vương Tuấn.

Những nữ tử lúc trước đến bên cạnh Võ Thừa thì thoáng chần chừ, cũng chẳng thể trách các nàng, hiện giờ có quá nhiều

người mang theo ánh mắt bất thiện về phía Võ Thừa, bọn họ đa phần cũng chỉ là nghe theo lệnh của trưởng bối trong tộc

mình thôi.

Đột nhiên Hàn Linh thiếu nữ cũng đi ra, nàng chỉ thoáng nhìn Võ Thừa một cái cũng không nói gì trong tay là một thanh

trường kiếm màu lam xuất hiện, tuy không nói nhưng biểu hiện của nàng cũng đã rõ ràng, đứng về phe Võ Thừa.

Tổ đội tạm thời đối chiến hớn vài trăm người chỉ là năm người đứng xoay lưng vào nhau.

Võ Thừa khẽ liếc nhìn bốn người đứng chung chuyến tuyến với mình như vậy đột nhiên hắn cảm giác có điều gì đó tuyệt vời

khó tả.

– Ha ha cao sang dễ kiếm, tri kỷ khó tìm. Đại ca xem hôm nay ta và huynh ai đánh bay nhiều người hơn ra khỏi Võ Đài.

Trường Ngạo cười dài một cái hào tình vạn trượng gương mặt đầy chiến ý nhìn Võ Thừa.

Võ Thừa cười cười hắn chỉ vẻn vẹn nói một câu.

– Đánh…

Hơn hai trăm người xoay quanh địch ý rỏ ràng cũng lập tức xong lên, hoàn cảnh nói ra thì dài nhưng từ lúc Hàn Linh đi ra đến

khi những người khác xong đến cũng chỉ là thời gian vài nhịp thở. Khoảnh khắc Võ Thừa hô đánh đồng thời tất cả những

người kia cũng xong lên. Lập tức âm thanh đinh đoang cùng tia lửa vang lên, một màn đại chiến diễn ra khiến tất cả xung

quanh đài thi đấu ai nấy đều hít từng ngụm khí lạnh.

Năm người ở giữa vòng vây giống như một cơn gió xoáy, cuốn văn tất cả những ai xong lên ra xa. Võ thừa chỉ bằng nắm đấm

hoàn toàn không thi triển bất cứ loại Võ kỹ nào thế nhưng mỗi quyền mỗi cước tung ra đánh lên người nào là người đó không

đứng dậy nổi, có kẻ bị đánh bay khỏi sàn thi đấu nằm bất tỉnh dưới kia không biết sống chết.

Trường Ngạo trường thương trong tay tay hoàn toàn không sử dụng mũi. Nhưng mỗi lần vung ngan quét qua là lại có người bị

đánh cho thất khiếu chảy máu.

Ba nữ tử còn lại cũng không kém, Mị Nhi cây roi trong tay quất bay từng đối thủ tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hàn Linh xung

quanh nàng cách 3m dường như có bông tuyết rơi nếu có đối thủ chạm vào cũng lập tức hét thảm vì lạnh giá, so với hai nử tử

này Kim Dạ Lan nàng có vẻ hơi yếu hơn hai người kia một chút nhưng dưới sự liên thủ của năm người cũng không ai có thể

làm gì được nàng.

Mọi người mở to tròng mắt nhìn hết thải ai nấy đều âm thầm tạc lưỡi. Riêng thanh niên tên Vương tuấn kia hắn chỉ mở đầu

xong lên làm gương một lần nhưng khi bị trường ngạo một thương quét bay ra ngoài thì hắn đưa ánh mắt âm trầm nhìn vòng

chiến của năm người ánh mắt lóe tia sáng.

Hành động này của hắn hiển nhiên bị Võ Thừa dùng thần thức phát giác, hắn giống một con độc xà đợi thời cơ đớp cho đối

thủ một kích chí mạng. Hồi lâu ánh mắt Vương tuấn này trở nên hung ác. Lợi dụng lúc Võ Thừa đang kịch chiến với 10 người

phía trước hắn đột nhiên hai tay bắt quyết rồi vung một kiếm chém về phía đầu Võ Thừa.

Đạo kiếm khí màu xanh rất nhanh đã xé gió đi đến ót Võ Thừa còn cách 1m mét Võ Thừa hung hăng xoay người tung ra một

quyền không chút hoa mỹ.

Ầm… võ thừa đấm thẳng vào đạo kiếm khí kia khiến nó tiêu tán ngay lập tức còn hắn chỉ lui lại một bước.

– Ngươi nên quý trọng lúc này đi. Ta chưa muốn đánh ngươi vì chưa tới lúc.

Võ Thừa nhàn nhạt mở miệng xong cũng không thèm nhìn Vương Tuấn một cái. Tiếp tục quyền đấm cước đá.

Vòng một của chiến đài loạn chiến, thật sự đã loạn chiến. Rất nhanh đã có hơn 100 người trên chiến đài bị đội ngũ Võ Thừa

năm người loại bỏ sống người còn lại lúc này mới được thêm chút tỉnh táo lặng lẽ lui về sau. Đột nhiên âm thanh của tiếng

chuông vang lên cùng lời nói của trưởng lão phụ trách vòng một vang lên.

– Vòng 1 loạn chiến kết thúc. Loại hơn 300 người những người còn lại tiếp tục loạn chiến nhưng trên Võ Đài sẽ xuất hiện uy áp

khiến linh lực của các ngươi bị đè xuống hơn phân nửa.

– Vòng 2 loạn chiến bắt đầu.

Chiến đấu thoáng dừng lại mọi người còn đang ngơ ngác thì chợt sắc mặt mọi người kịch biến.

Một uy áp mạnh mẽ đến từ phía trên chiến đài phát ra, tất cả mọi người nhất thời duy chuyển trở nên có chút chậm chạp. Tu vi

dưới trúc cơ bát trọng lập tức trán nổi gân xanh mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm cả áo. Có người tu vi thấp lập tức quỳ rạp xuống vì

không chịu nổi luồn uy áp này.

Trường Ngạo, Mị Nhi, Dạ Lan, Hàn Linh bốn người lập tức cảm giác được thứ uy áp mạnh mẽ này nhất thời co cụm lại, khi họ

đưa ánh mắt nhìn về Võ Thừa chợt tâm thần chấn động mạnh mẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.