Gương mặt Võ thừa lạnh băng sát khí trong mắt bùng phát dữ dội, hắn lặng lẽ nghiêng đầu nhìn trường thương vẫn còn dính
trên người Triệu La Hồ, trường ngạo vẩn ngẩn ngơ ở đó. Xoay đầu nhìn Đặng Bình Chân sắc mặt tái nhợt không ngừng điểm
lên vị trí tay phải đã cụt mất để cầm máu.
– Đã không thuộc về ngươi nữa. Và cả mạng ngươi, hôm nay cũng như vậy.
Đôi cánh sau lưng rung động tốc độ cực nhanh xong tới Đặng Bình Chân, một búa bổ xuống mang theo một đạo hồng quang
sắt bén, khoảnh khắc này da đầu Đặng Bình Chân trở nên tê dại, một nguy cơ trước nay chưa từng có đến từ linh hồn hắn
đang gào thét trong hắn.
Lúc này hắn chỉ muốn quay đầu bỏ chạy nhưng đạo hồng quang đến từ một búa của Võ thừa đã ầm ầm phủ xuống hắn chỉ kịp
vung tay dùng toàn bộ khí xám quanh người hóa thành một tấm thuẫn chắn trước người.
Đạo lưu quang chém xuống, tưởng chừng đầu tiên sẽ đập thẳng vào tắm thuẫn kia, đều kỳ dị là hoàn toàn không đánh lên
màng phòng hộ của đặng bình chân mà trực tiếp xuyên qua rồi đánh lên người hắn.
Chỉ nghe một âm thanh buồn bực từ cổ họng đặng bình chân vang lên tròng mắt hắn dần dần co rút lại cho đến khi hoàn toàn
biến mất. Đôi mắt trắng dã, hắn chỉ có thể nói một câu.
– Hồn Binh…
Như diều đứt dây hắn rơi xuống đất thân thể nguyên vẹn nhưng thần hồn vỡ nát. Cùng lúc đó bên ngoài chiến địa
Trưởng Lão Độc Tà Tông đứng phất dậy, nhưng lập tức hắn cảm giác được có vài cặp mắt nhìn hắn, hắn nhẹ xoay đầu về
phía ba ghế trên cao, chỉ thấy ba người đưa ánh mắt bất thiện nhìn mình trong đó lão giả họ Lâm còn nhướn nhướn chân mày
với hắn.
– Độc Tà tông ngươi có gì sao?
Âm thanh nhàn nhạt của Lục Chấn Hà vang lên nhất thời gương mặt của người này âm trầm hắn chấp tay ôm quyền nói.
– Ta chỉ mỏi lưng nên đứng dậy thôi. Ba vị đừng hiểu lầm.
Nói xong hắn lại ngồi xuống gương mặt bình tĩnh nhưng hai tay lúc này đã siết chặt.
Bên trong chiến địa. Trong sơn cốc.
– Tốt… tốt… thiệt con mẹ nó đầu đất này càng lúc nhìn càng thuận mắt.
Tinh gia ngồi trên ghế một tay cầm tay tộc trưởng Diệp gia một tay vỗ đùi đắc ý nói.
– Nàng biết đó hắn là cháu ta. Đấy… một tay ta bồi dưỡng ra. Haizzz… xem ra cũng có chút thành tựu rồi.
Thiếu nữ Diệp gia mỉm cười xinh đẹp gật đầu.
– Đúng là hậu sinh khả úy.
Bên ngoài sơn cốc từng tiếng hít thở nặng nề vang lên mọi người còn chưa thể chấn định nhìn một màng trước mắt.
– Chết… chết rồi sao? Đại trưởng lão triệu gia tu vi thái ất Lục trọng đĩnh phong vậy mà chết dưới một búa…
Không biết ai đó vô thức mở miệng làm cho tất cả mọi người ngừng chiến mà hít từng ngụm khí lạnh.
Võ Thừa ánh mắt chán ghét vẫn còn nhìn chầm chầm vào xác của Đặng Bình Chân. Sau đó hắn từng bước tiến đến đột nhiên
ngồi xổm xuống đưa bàn tay to lớn bóp vào cổ Đặng Bình Chân, tròng mắt trắng dã Đặng Bình Chân chuyển động hắn run rẩy
vài cái rồi gương mặt đầy khiếp sợ nhìn Võ Thừa hét lớn.
– Ta… ta chưa chết sao…?
Võ Thừa tay vẫn siết chặt cổ Đặng Bình Chân khiến cho hắn có một loại cảm giác muốn chết không được muốn sống cũng
không xong sau đó hắn khàn đặc âm thanh lên tiếng…
– Âm… Âm thanh gì…?
Hắn hoàn toàn không có nghe ra từng tiếng âm thanh của mãnh chiến hỏa lúc này, có chăng là một loại âm thanh tu tu đến từ
cõi u minh truyền đến.
Võ Thừa gương mặt lạnh băng không đổi, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên hắn cũng có cảm giác được âm thanh đó,
khi đạt đường truyền thừa của Đỗ Khải hắn biết được đó là gì.
– Là âm thanh của luyện ngục giới, thế nhưng ta đã kéo linh hồn ngươi trở về chỉ vì một điều.
Nói đến đây võ thừa đưa ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của đặng bình chân. Bên trong thế giới hồn hãi của võ thừa
có một quyển trục màu hoàn kim từ trong mặt hồ từ từ trồi lên phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
– Người như ngươi không xứng được luân hồi. Mà phải vĩnh viễn tan thành mây khói.
Nói xong hắn đưa cặp mắt nhìn vào đôi mắt Đặng Bình Chân đang khiếp sợ giãy dụa, nhưng phút chốt gương mặt hắn lại trở
nên vặn vẹo như chịu đựng nỗi thống khổ còn hơn cả cái chết. Con ngươi dần dần co rụt lại.
Võ Thừa một quyền lại nện xuống thân thể Đặng Bình Chân âm thanh trầm muộn vang lên thân thể cùng linh hồn của hắn ầm
một tiếng giống như Võ Thừa nói, hắn hoàn toàn tan thành mây khói, vài hơi thở trôi qua thân thể cùng linh hồn Đặng Bình
Chân nhanh chóng hóa thành tro bụi, tiêu tán cùng mảnh thiên địa này.
– Linh Hồn Phán Xét…
Lục Chấn Hà không còn bình tĩnh được nữa đứng bật dậy thất thanh mở miệng. Hai lão giả còn lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Khẽ liếc nhìn nhau đều thấy sự ngưng trọng trong mắt đối phương.
– Người này…
Cường giả như bọn họ còn như vậy lúc này bên trong chiến địa là một mãnh yên tĩnh. Dường như theo thân thể cùng linh hồn
của Đặng Bình Chân tiêu tán ý chí chiến đấu của bọn họ cũng tiêu tán theo. Rất nhanh từng tiếng leng keng vang lên khắp
mãnh chiến trường.
Vũ khí rời tay, liên minh Triệu gia từng người ngồi xuống cúi đầu biểu hiện đầu hàng.
– Ngươi… tại sao…? Tại sao lại làm vậy.
Ánh mắt trường Ngạo đỏ hồng, gương mặt vặn vẹo có chút nhợt nhạt nhìn vếch thương cùng gương mặt có phần ảm đạm
của Triệu La Hồ.
Triệu La Hồ nở nụ cười thỏa mãn hắn ngồi xuống tựa lưng vào một tảng đá ngước nhìn lên trời cao, gian nang mở miệng.
– Cả đời ta là một chuỗi những sai lầm không hồi kết, nhưng đến cuối đời ta lại có một lần, một lần này là việc ta không thấy
hối hận nhất trong đời.
Hắn lại ho sặc sụa vài cái máu đen cùng mãnh vụng nội tạng bị phun ra, gương mặt càng trở nên ảm đạm và nhợt nhạt.
Trường Ngạo vẫn đứng đó trong lòng cảm xúc ngổn ngang trăm bề dường như, hận cùng thương như hòa vào một thể. Hắn
mơ hồ cảm giác được thân thế của mình có gì đó phức tạp, hắn cố kìm nén tâm tình cắn răng mở miệng.