Khi biết trường ngạo còn sống hắn đã biết bản thân nên làm gì.
– Độc Tà Tông xem ta là một quân cờ, vậy ta sẽ là một quân cờ định mệnh của ngươi..
Triệu La Hồ điên cuồng mạnh mẽ công kích về phía Đặng Bình chân, hắn đã không tiếc gì cuộc sống bi thương hiện tại.
– Điên rồi. Ngươi điên rồi.
Đặng Bình Chân tức giận hét lớn, vướng phải công kích điên cuồng của La Hồ hắn chật vật chống đỡ. Mặc dù tu vi cao hơn
nhưng đánh nhau với một người điên cuồng không sợ chết thì ai mà không ngán ngại.
Lúc này Hạ Đồ cũng không đứng yên nhìn trận chiến. Hắn gật đầu với Võ Thừa một cái thân hình xong lên kết hợp với Triệu
La Hồ đánh cho Đặng Bình Chân khổ không thể tả.
Hạ gia liên minh sĩ khí đại tăng thế như chẻ tre đánh địch không thương tiếc.
Bên ngoài chiến địa trên đài cao.
Trưởng lão Độc Tà Tông nhìn một màng phát sinh hai tay nắm chặt. Người này khí tức mạnh mẽ ánh mắt lóe lên một cái
không biết đang nghĩ gì.
Nhưng hắn không biết mọi cử chỉ của hắn đã bị Lục Chấn Hà dùng thần thức xem lại tất cả.
– Chỉ còn không quá ba ngày thời gian lại xảy ra một trận kịch chiến thế này cũng thật thú vị.
Lâm Thiên Thức ở một bên gương mặt mỉm cười nói.
– Hai vị nói xem, nên xử lý việc can dự của tông phái vào gia tộc thế nào? Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn thì có lẽ người có
tư chất tốt ở đây sẽ không ích kẻ bị chết oan.
Lục Chấn Hà hiếp cập mắt lại nói.
Nghe vậy hai người còn lại gật gù. Lương Quang lão giả vuốt nhẹ chòm râu của hắn rồi nói.
– Theo ta thấy Thành Ngan Bạc nên tuyển một gia tộc làm thành chủ từ đó có vấn đề gì có thể liên hệ trực tiếp với tông phái
trung cấp để tránh tình trạng như hiện nay, hai vị thấy thế nào?
– Tốt… Lương lão đầu ý kiến tốt. Ta thấy như vậy là ổn thỏa nhất.
Lục Chấn Hà cười cười nhìn hai lão già còn lại đầy thâm ý. Ích khi hai người này lại có cùng quang điểm như vậy.
.
Bên trong chiến địa.
Một tiếng hét đầy phẫn nộ vang lên. Đặng Bình Chân đầu tóc rối bời chật vật lui về sau hơn 10 bước lão đưa ánh mắt hung ác
nhìn về phía Triệu La Hồ cùng Hạ Đồ trước mặt.
– Được lắm hai người các ngươi. Đã vậy thì cũng đừng trách ta độc ác.
Hắn cắn chóp lưỡi hai tay kết ấn một đồ đằng màu xanh lục hiện ra trước người sau đó hắn hung hăng phun một ngụm máu
lên đồ đằng, máu tươi thấm lên đồ đằng mặt trước, mặt phía sau đồ đằng từng luồng khí xám tràng ra ngoài. Mùi vị cay nồng
này rõ ràng là một bí pháp kịch độc được thi triển.
Rất nhanh luồng khí xám đã bao phủ toàn thân Đặng Bình Chân , đôi mắt lão trở nên điên cuồng hung ác xong tới tấn công Hạ
Đồ cùng Triệu La Hồ.
Hạ Đồ thần sắc ngưng trọng nhìn một màng lão nhanh chóng móc một viên đan dược nuốt vào định nói gì với triệu la hồ
nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy triệu la hồ không hề sợ hãi xong lên tiếp tục tấn công.
– Chậm đã… Ngươi… Aizzz…
Hạ Đồ thở dài…
Đặng Bình Chân cười lạnh một trưởng vung ra kình lực cùng luồng khí xám bao phủ bàn tay, mạnh mẽ đánh thẳng lên ngực
triệu la hồ. Âm thanh trầm muộn vang lên triệu la hồ bay ra hơn 20m sau đó hắn định xong lên nhưng nhất thời sắc mặt kịch
biến. Từ trong thất khiếu của hắn chảy ra máu đen mùi tanh hôi khó ngửi bay lên, hiển nhiên hắn đã trúng độc.
– Hừ ngu ngốc, định liều mạng với ta sau? Ngươi còn non lắm.
Triệu la hồ ho sặc sụa vài tiếng máu đen từ trong miệng phun ra ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Trường Ngạo mang theo sự
phức tạp nồng đậm.
Cả cuộc đời này đều làm hắn khổ sở nhất chính là người thanh niên này, hắn cảm giác được huyết mạch tương liên với
người đó, gương mặt cùng ánh mắt Trường Ngạo có phần giống người nữ nhân mà hắn vô cùng yêu thương. Hơn 20 năm
hắn đã chịu đựng dày xéo quá đủ rồi.
Trường Ngạo phía xa nhìn ánh mắt Triệu La Hồ gương mặt tuy vẫn mang đầy hận ý nhưng đột nhiên trong tâm hồn trở nên
dậy sóng. Hắn tự lẩm bẩm.
– Cảm giác này là sao?
Cùng lúc đó Trương Lập đã hồi phục thất bát hắn cay độc nhìn Võ Thừa nhưng không tùy tiện xong lên nữa mà đưa ánh mắt
oán độc nhìn Hạ Đồ, hắn mơ hồ nhìn ra Võ Thừa này là thiên kiêu của Hạ gia. Hét lớn một tiếng không chút do dự xông thẳng
về phía Hạ Đồ, hai người nhất thời giằng co kịch chiến.
Ánh mắt Đặng Bình Chân nhìn Triệu La Hồ kết hợp với lời nói lúc trước hắn đưa ánh mắt nhìn về phía trường Ngạo tròng mắt
lóe tia sáng.
– Ngươi vì tiểu tử này mà phản bội ta sao. Vậy ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến giọt máu của ngươi chết tại đây.
Triệu La Hồ ánh mắt trừng lớn chỉ thấy Đặng Bình Chân vung trảo xong thẳng về phía trường ngạo, độc khí xung quanh hắn
hóa thành một thanh trường thương ầm ầm đâm thẳng về phía ngực trường ngạo.
Trường Ngạo đang thẫn thờ vì cảm xúc trong lòng chợt da đầu trở nên tê dại, khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thì trường thương
do Đặng Bình Chân dùng độc khí ngưng tụ đã chỉ còn cách hắn không quá 8m, đồng tử Trường Ngạo co rụt lại hắn vô thức
định lùi về sau nhưng tốc độ của cường giả thái ất cảnh lục trọng đâu thể nào một tu sĩ trúc cơ như hắn có thể tưởng tượng.
Võ Thừa phía xa nhanh chóng phóng đến nhưng vì vực tán mở ra nên tốc độ của hắn khá chậm, chỉ đành trừng trừng mở lớn
đôi mắt nhìn trường thương đang xé gió đâm đến người trường ngạo.
Phập… máu tưới bắn ra vương trên mặt trường ngạo, khoảnh khắc này thời gian như đọng lại.
Chỉ thấy trước mắt trường ngạo Triệu La Hồ đứng chắn trước mặt hắn bốn mắt nhìn nhau Trường Ngạo vô thức nhìn xuống
ngực triệu La Hồ mũi của thanh trường thương đã xuyên qua người hắn máu tươi bắn ra văng lên cả gương mặt vẫn còn
đang ngơ ngẩn của Trường Ngạo.
Cùng lúc đó Võ Thừa đã tiến đến, một búa quét qua âm thanh trầm muộn vang lên cánh tay của Đặng Bình Chân cầm trường
thương lập tức rơi xuống đất hắn hét thảm một tiếng chật vật lui về sau sắc mặt tái nhợt.
– Tay ta…
Ánh mắt hắn đầy kinh hải nhìn Võ Thừa vừa nãy hắn thấy người này không thể nào duy chuyển nhanh vậy được tại sao đột
nhiên tốc độ lại nhanh như vậy.