– Bí thuật. Thuấn Di…
Thủ trảo kèm theo hắc khí lượng lờ từ trên đỉnh đầu Võ Thừa bổ xuống. Võ Thừa vẫn không quay đầu vẫn đang mạnh mẽ
công kích người của Trương gia. Hạ Đồ cắn răng xong lên nhưng lão chợt dựng người lại ánh mắt mở tròn xoe nhìn một
màng trước mắt.
Chỉ thấy cánh tay của đại trưởng lão triệu gia còn cách Võ Thừa 3m chợt sắc mặt hắn kịch biến hắc khí do linh lực ngưng tụ
nhanh chóng tiêu tán, lão chật vật rút tay về lùi ra sau hơn 10m ánh mắt âm trầm nhìn Võ Thừa.
Phịch…
Một cước đá bay một trưởng lão trương gia, Võ Thừa từ tốn xoay người nhìn đại trưởng lão Triệu gia gương mặt lạnh băng.
Lúc này Trương Lập lồm cồm bò dậy gian nang lấy tay lao khóe miệng còn dính máu mở miệng.
– Đừng manh động xung quanh hắn có một Vực Tán Linh Lực. Lúc nảy ta xúc động không may tiến vào nên mới chật vật như
vậy.
Đại trưởng lão triệu gia hiếp cặp mắt lại sắc mặt càng thêm âm trầm nhìn Võ Thừa, sát khí cơ hồ hóa thành thức chất.
– Công pháp cao cấp thế này thành Ngan Bạc không thể xuất hiện. Ngươi là ai?
Võ Thừa ngẩng đầu nhìn lão đôi mắt hơi sâu cùng gương mặt không hiện vui buồn nhàn nhạt đáp.
– Ta là cơn ác mộng của ngươi…
Lời vừa xong Võ Thừa từng bước tiến về phía đại trưởng lão triệu gia. Lão nắm chặt tay thân hình run rẩy vì tức giận. Trong
mắt lão, Người đối diện chẳng qua là một tiểu bối miệng còn hôi sữa lại với bộ dạng ngôn cuồng thế kia mà chính lão lại không
thể trực tiếp xông lên giết chết, bởi vì bước vào phạm vi cách hắn 5m bán kính linh lực sẽ trực tiếp bị tán đi. Lúc nãy lão cũng
đã cảm nhận được sự quỷ dị này chẳng trách Trương Lập chưa đánh đã bại nhanh như vậy.
– Hừ… để ta xem ngươi có thể giữ được cái vực đó trong bao lâu?
Lão ngửa cổ lên hét lớn…
– Triệu gia nghe lệnh tất cả dùng nộ linh đan đánh cho ta.
Lão hét lớn xong ánh mắt âm độc nhìn Võ thừa một cái lúc này Hạ Đồ cũng đã tiến đến lão nhíu mày. Định nói gì đó nhưng khi
nghe đại trưởng lão triệu gia ra lệnh thì thần sắc trở nên cực kì ngưng trọng.
– Ngươi…
Lão định nói gì nhưng một ân thanh từ xa vọng lại.
– Người Họ Triệu không được dùng thứ độc đan đó.
Mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía phát ra âm thanh chỉ thấy một trung niên nam tử nhanh chóng bay đến phía sau hắn
cũng có vài người khí tức khá mạnh mẽ.
– Triệu La Hồ. Ngươi muốn chống lại ta sao?
Đại trưởng lão Triệu gia tức giận hét lớn.
– Đặng Bình Chân. Ngươi cũng không phải người của Triệu gia hôm nay tại đây ta sẽ lấy lại tôn nghiêm của mình.
Chỉ thấy phía sau Triệu La Hồ từng bóng người triệu gia bước đến.
Một màng nhất thời xảy ra mọi người thần sắc có chút khó hiểu ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta. Sau đó mọi người nhất thời đều
ngừng lại không ra tay nửa mà nhìn về phía người Đại trưởng lão triệu gia cùng tộc trưởng triệu gia đang dương cung bạt
kiếm.
Ánh mắt Đặng Bình Chân híp lại nhìn Triệu La Hồ rồi nở nụ cười âm lãnh nói.
– Rốt cuộc không nhịn nổi rồi à. Định nhân cơ hội này đá ta ra khỏi triệu gia sao? La Hồ ngươi nên nhớ là ai đã cho ngươi cơ
ngơi cùng địa vị ngày hôm nay. Ngươi muốn làm phản với Tông phái sao.
Ánh mắt Triệu La Hồ đỏ hồng hắn nghiến răng.
– Cho ta? Các ngươi cho ta? Hay là ép ta… Hừ thủ đoạn Độc Tà Tông của các ngươi ta còn lạ gì nữa. Năm xưa vì ta mù
quáng mới tin lời các ngươi để rồi giai nhân ta chết con ta phải khổ sở sống trong cảnh lang bạc không có nhà bao nhiêu năm,
cho ta? Các ngươi chỉ cho ta được sự đau khổ mà thôi.
– Ngu ngốc. Vì một nữ nhân phản bội mình mà bây giờ ngươi còn dám lên tiếng.
Đặng Bình Chân lớn tiếng.
Gương mặt Triệu La Hồ bi thương nhìn về phía Trường Ngạo.
– Nàng lúc đó rất yêu ta. Nàng đã sớm mang cốt nhục của ta. Ta tự sẽ đến trần gia cướp lại nàng. Các ngươi lại dở thủ đoạn
đê hèn lấy danh nghĩa triệu gia hạ độc trần gia còn gây ra cuộc chiến đẫm máu năm đó.
Nói đến đây đôi mắt hắn lưng tròng..
– Lỗi do các ngươi. Lỗi do bản thân ta hèn mọn yếu đuối… nếu đã vậy hôm nay ta và ngươi sẽ kết thúc truyện này.
Triệu La Hồ cũng không nói thêm gì nữa, linh lực vận chuyển tay không một trảo một cây trường kiếm trong tay thẳng thừng
xong đến bổ thẳng về phía Đặng Bình Chân.
Trán Đặng Bình Chân nổi gân xanh hắn không ngờ Triệu La Hồ lại lật mặt vào thời khắc này. Giận quá hóa cười. Hắn hét lớn
một tiếng cũng không màng đến tất cả vung tay nghênh chiến.
Liên Minh cả hai phe nhất thời ngẩn ra nhìn một màng nhiều người vẫn còn như đang trong mơ màng chưa hiểu truyện.
– Đây là chuyện gì xảy ra?
Khóe miệng Quách Phàm co giật vài cái thất thần vài giây. Làm cho Lưu Khanh có cơ hội một quyền đánh bay ra xa khóe
miệng tràng máu tươi.
Bên phía Mang Hữu Hình cũng tương tự như vậy, Thái Thanh Hải trong nhất thời không chú ý bị dính phải một trảo gương mặt
tái nhợt cùng tức giận hét lớn.
– Con mẹ Triệu gia các ngươi điên cả rồi à lúc này lại nội chiến.
Ầm…
Lại một chưởng đánh tới thái thanh hải lão đảo hắn hét thảm một tiếng.
– Thái gia rút quân, con mẹ nó rút quân.
Hắn hét lớn xong cũng không nói nhiều trực tiếp hóa thành đạo lưu quang lao đi.
Nhưng cơ hội như vậy Mang Hữu Hình làm sao cho hắn chạy được. Ánh mắt hắn lóe hung quang truy đuổi không buôn.
– Triệu La Hồ rốt cuộc ngươi cũng ngộ ra rồi sao.
Hạ Đồ lẩm bẩm một tiếng ánh mắt có phần phức tạp nhìn về Trường Ngạo. Chuyện xảy ra năm đó Hạ Đồ cũng phần nào biết
được căng cơ.
Mẹ của Trường Ngạo cùng Triệu La Hồ có một đoạn thời gian tuổi trẻ bên nhau. Họ nảy sinh tình cảm nhưng vấp phải sự cấm
cảng đến từ hai họ. Vốn nàng là một tộc nhân có thiên tư khá tốt trong Trần gia nên đã được gả cho tộc trưởng trần gia lúc bấy
giờ là Cha của Trường Ngạo. Tiếp đó là hiệp hội gia tộc một hồi tranh đoạt chém giết. Với sự thao túng của độc tà tông Triệu
gia giao chiến với Trần gia kết quả Trần gia bại trận bị diệt tộc. Mẹ của trường ngạo chết trong tay người Triệu Gia. Triệu La
Hồ đao thương nhìn người mình yêu vẫn lạc nhưng vì Triệu gia hắn không thể lật mặt ngay lập tức với độc tà tông bởi vì hắn
là Tộc Trưởng gia tộc.