Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 114




– Nhìn đi lão thất phu nhân lực ngươi đem đến xem ra cũng không cường hãn như ta nghĩ.

Hạ Đồ vừa một chưởng va chạm với đại trưởng lão Triệu gia hai người tách ra. Lão mỉm cười châm chọc.

Chỉ thấy đối diện sắc mặt đại trưởng lão Triệu gia trở nên hung ác nói.

-Hừ… Ngươi nghĩ chúng ta chỉ có nhiêu đây sao?

Lão móc trong nhẫn không gian một ngọc giản rồi hung hăng bóp nát. Hạ Đồ thấy cảnh này thì nhíu mày.

Xa xa một đội quân khác mai phục từ phía ngoài sơn cốc cách 1km ầm ầm xong tới khí thế ngút trời. Lá cờ treo phía trên Hạ

Đồ liếc mắt không xa lạ gì lão hiếp cập mắt có phần ngưng trọng thì thào.

– Trương gia…

Cùng lúc đó một tiếng cười âm lãnh vang lên kèm theo khí tức cũng không thua kém Hạ Đồ bao nhiêu.

– Đã để các vị chờ lâu…

– Trương Lập, ngươi cũng là liên minh với Triệu gia?

Hạ đồ âm thanh trầm thấp lên tiếng.

– Ha ha… ta cũng chỉ muốn làm bên thứ ba quan sát nhưng cái giá Triệu Gia đưa ra rất có ý tứ.

– Trương đạo hữu không cần nhiều lời với lão bất tử này nhanh chóng diệt Hạ gia. Cơ ngơi một nửa Hạ gia sẽ là của ngươi.

Trương Lập cười cười.

– Như ý ngươi muốn…

Hạ Đồ âm thầm kiêu khổ, đánh với một người Lão đã rất vất vả rồi giờ lại thêm một người tuy lão không nhanh chóng bại

nhưng chuyện chiến bại chỉ là thời gian mà thôi. Lão cắn răng hét lớn.

– Được lắm cả hai người các ngươi cùng lên đi.

Lão vung tay nhanh chóng kết thành một ấn pháp chuẩn bị định liều mạng già thì phía xa xa lại truyền đến tiếng la hét xung

thiên.

Mọi người bên Hạ gia vừa nhìn thấy xa xa Triệu Gia viện binh đến nhất thời cõi lòng cũng có chút băng giá nhưng tiếng la hét

cùng hình ảnh võ giả bay loạn tứ phía lại đột nhiên kéo mọi người lại thần sắc ngẩng ra.

Chỉ thấy phía xa nơi đội quân Trương gia đang hung mãnh xong tới đột nhiên ngừng lại rồi âm thanh ì đùng cùng tiếng kêu

gào thảm thiết vang lên. Ánh mắt Trương Lập muốn rớt ra ngoài hắn không thèm để ý đến Hạ Đồ nữa mà nhanh chóng lao về

phía gia tộc hắn. Vừa phóng nhanh như tên bắn hắn vừa giận dữ hét lớn.

– Là tên hỗn đản nào dám ra tay với Trương Gia ta.

Chỉ thấy xa xa một thanh niên thân hình lực lưỡng, khiên búa trên tay ra đòn như mưa xa bão táp vào đội hình của Trương

Gia. Cứ một búa chém ra là có một người kêu gào thảm thiết kèm theo các tàn chi văng đủ hướng, có người trực tiếp bỏ mình

tại chỗ.

Võ Thừa gương mặt lạnh băng, linh lực cuộn trào tảng ra, xông thẳng vào hơn vài trăm người chém giết.

Rất nhanh đội hình của Trương gia tán loạn gà bay chó chạy nằm xuống hơn phân nửa.

Thấy một màng như vậy phía bên Triệu Gia từng người cảm thấy lạnh gáy. Hạ gia thì từng tiếng hoan hô đinh tai nhức óc cùng

sĩ khí dâng cao.

– Dừng tay…

Trương lập hét lớn nhưng giữa chiến trường, tiếng hét của hắn hòa làm tiếng hét của tộc nhân hắn, cũng chỉ là một tiếng hét

đau đớn khi trúng đòn mà thôi. Mất vài phút để tất cả nhận ra sự việc bất thình lình này. Nhưng trong vài phút người của

Trương gia đã nằm xuống thương vong hơn một nửa.

– Ta giết ngươi…

Tiếng rống giận của Trương Lập vang lên, lúc này hắn còn cách Võ Thừa không đến 30m một thanh chiến mâu xuất hiện trong

tay mang theo phẫn nộ cùng cực, phóng thẳng về phía Võ Thừa.

Võ Thừa sớm đã nghe thấy tiếng của Trương Lập nhưng gương mặt vẫn cứ trơ trơ, chiến mâu lao đến như tên bắn Võ Thừa

lách nhẹ người lui vài bước…

Ầm…

Chiến mâu cấm mạnh xuống mặt đất đâm sâu vào hơn 1m Võ Thừa vẫn tiếp tục vung búa chém những tộc nhân Trương gia

xung quanh giống như không để ý đòn công kích phải nói là đỉnh tiêm ở thời điểm hiện tại.

Trong phẫn nộ, Trương Lập đã xong tới trường mâu, cánh tay nắm lấy cán có tư thế nhổ lên rồi bổ thẳng về hướng Võ Thừa

nhưng khoảnh khắc hắn định nhổ Trường mâu lên đập tới thì sắc mặt lại cực kỳ khó coi.

Hắn nhổ không lên. Phía dưới chỗ Võ Thừa đứng là một tảng đá xanh cứng rắn lúc nảy hắn tức giận ném một kích quá mạnh

khiến cho lưỡi chiến mâu cắm phập vào trong.

Võ Thừa liếc nhìn Trương Lập gương mặt có chút cổ quái.

Trương Lập lại hét lớn một tiếng rồi lấy tư thế mạnh mẽ rút lên quét ngan chiến mâu. Võ Thừa lại Ngẩn ra còn Trương Lập

theo quán tính xoay mất 2 vòng rồi hắn nhìn thanh chiến Mâu của hắn trong tay lúc này đã đứt mất một đoạn còn dính trên

tảng đá.

Võ Thừa nhún vai lại xoay về hướng khác tiếp tục chém giết còn Trương Lập nộ khí công tâm phun ra một ngụm máu tươi.

– Trời cao không có mắt a. Muốn diệt trương gia ta…

Hắn ngửa cổ lên trời gào thét rồi như hóa điên tay không lao đến Võ Thừa. Võ Thừa xoay người một cước đá ra đạp thẳng

vào mặt trương Lập khiến hắn lăn lộn mấy vòng trên đất.

Bắt gặp cảnh này tất cả Võ Giả bên phía Triệu gia đều lấy tay đập vào trán một cái.

Đại trưởng lão Triệu gia thì ngơ ngác nhìn một màng, lão không thể tin một cường giả thái ất lục trọng lại hành động ngu học

éo thể nào tả được như vậy.

Hạ Đồ, Mang Hữu Hình, Lưu Khanh. Lúc trước sắc mặt khó coi vô cùng khi thấy Trương Lập đến nhưng cảnh tượng vừa rồi

diễn ra cũng khiến ba người bọn họ thần sắc cổ quái rồi cười lên ha hả.

– Ha ha ha ha thiệt con mẹ nó Trương gia lão đầu hợp tác với Triệu Gia thật là anh minh thần Võ vô địch thiên hạ, khâm phục

khâm phục.

Người lên tiếng là Mang Hữu Hình, hắn là người lời lẽ thô tục lại âm vang to lớn khiến cho liên minh Triệu Gia thoáng cái tất cả

mọi người tráng đổ đầy mồ hôi…

Ánh mắt Đại Trưởng lão Triệu gia rơi trên thân ảnh Võ Thừa, tròng mắt lóe tia sáng. Cùng lúc đó xung quanh thân thể hắn có

gợn sóng sau đó hắn bước ra một bước thân ảnh biến mất.

Ngay lúc đó đồng tử Hạ Đồ co rụt lại lão hét lớn.

– Võ Thừa…

Lời chưa nói xong đã thấy từ trong hư không đại trưởng lão Triệu Gia bước ra một bước, sắc mặt có chút hồng hào nhưng

ánh mắt đầy hung ác. Cũng không dài dòng lão giơ tay thành trảo trực tiếp đánh thẳng về phía Võ Thừa. Trong thời gian cực

ngắn nhất thời ai cũng không phản ứng kịp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.