Với lực lượng của hai bên thì phía bên Triệu Gia có ưu thế có phần nhỉnh hơn. Nhưng chiến tranh. Đôi khi chút ưu thế đó cũng
là chưa đủ.
Giằng co diễn ra hơn nữa ngày, thương vong cả hai bên đều có. Các cường giả thái ất chiến với thái ất, lực lượng ngang nhau
nên nhất thời cũng không phân ra được thắng bại. Nếu từ bên ngoài quan sát thì vòng chiến chia làm hai tầng rõ rệt.
Trúc cơ tu vi dẫn người còn lại càn quét đánh địch dưới mặt đất. Thái ất cảnh ngủ trọng trở xuống đánh trên không. Còn
những cường giả cao hơn của hai phe vẫn đang kiềm chế lẫn nhau mà chưa ra tay nếu có đánh có lẽ cũng chọn một không
gian khác nếu không tầm ảnh hưởng cuộc chiến của bọn họ có khi liên lị đến chính người mình.
Hạ Đồ , cùng hai vị tộc trưởng của Lưu Gia cùng Mang gia đang đứng sóng vai ở một bên mặt dù đôi mắt đang quan sát vòng
chiến phía dưới nhưng thần thức vẫn rất tập trung về phía ba người Triệu Gia đối diện.
Đột nhiên một lão giả bên Triệu gia gương mặt cười lạnh bước ra một bước chỉ tay về phía Mang Hữu Hình quát lớn.
– Mang Hữu Hình ngươi cùng ta đánh một trận, ngươi có dám?
Mang Hữu Hình tính tình hỏa bạo sớm nhìn vòng chiến đã không kìm được muốn ra tay lúc này Thái gia thái thượng trưởng
lão tu vi bằng hắn đứng ra khiêu chiến, hắn nhất thời muốn nhảy dựng lên.
– Con mẹ nó lão tập mao Thái Thanh Hải này, coi bộ nghĩ ta dễ ăn sao? Không chọn Lưu Lão Đầu này khiêu chiến mà tìm đến
Được… hôm nay ta cho ngươi biết ngươi đã già đến mức nào.
Nói xong hai người hóa thành hai đạo lưu quan bay đi xa xa ngoài vòng chiến.
Hạ Đồ nghe Mang Hữu Hình nói thì lắc đầu cười khổ một tiếng. Tên này đã sớm muốn ra tay lại còn mở lời chọc ghẹo Lưu tộc
trưởng bên cạnh.
Cha của Lưu Mị Nhi, Lưu Khanh cũng thoáng ngẩn ra hắn cười cười sờ mũi. Hắn và Mang Hữu Hình mặc dù hay cải cọ
nhưng bọn họ đúng là đôi bạn chi giao từ thuở nhỏ. Chuyện này cũng chỉ có hai người biết.
Lưu Khanh khẻ gật đầu với Hạ đồ một cái rồi bước ra nhìn Quách Phàm nói.
– Ân oán giữa hai gia tộc chúng ta cũng nên tính rồi chứ?
Ánh mắt Lưu Khanh có chút lạnh lẽo nhìn Quách Phàm.
Quách Phàm gương mặt âm trầm nhìn đối thủ cũng không nhiều lời trực tiếp hóa thành một đạo lưu quan bay ra xa. Lưu
Khanh hiểu ý cũng hóa thành một đạo lưu quan bay theo.
Trước mắt chỉ còn Hạ Đồ cùng đại trưởng lão Triệu Gia. Bốn mắt nhìn nhau gương mặt già nua của hạ đồ hiện lên một nỗi âm
trầm lão mở miệng.
– Ngươi hùng hổ kéo bọn họ tới đây không phải là vì chỉ muốn xem bọn họ giao chiến thôi chứ?
Đại trưởng lão Triệu gia thần sắc ung dung, hắn nói.
– Ta và ngươi tất nhiên sẽ có một trận chiến chỉ là ta muốn hỏi ngươi một người.
– Ồ. Mời nói.
– Ta nghe nói Hạ gia các ngươi có một người tên Võ Thừa. Tên này chuyên gây phiền phức cho chúng ta, chỉ cần ngươi giao
ra người này ta lập tức thu quân ân oán xóa bỏ. Chúng ta vẫn là những gia tộc lớn trong thành.
– Nếu không thì sao!?
Hạ Đồ cười cười kèm theo sự chế nhiễu trong đó khiến cho đại trưởng lão Triệu gia chòm râu giật giật vài cái rồi hắn rằng
giọng nói.
– Nếu không giao người thành Ngan Bạc sẽ không còn Hạ Gia.
– Hừ… để ta xem bản lĩnh của Triệu Gia ngươi tới đâu!
Hạ Đồ chắp tay sau lưng hơi ngửa cổ nhìn trưởng lão Triệu gia bộ dạng này là hắn cũng vô ý nhìn Tinh Gia thành thói quen
mà ra. Nhưng đập vào mắt Đại Trưởng Lão Triệu gia là một sự khinh miệt không thể chấp nhận được.
Chòm râu mép lại giật giật vài cái đôi mắt hắn hiếp lại, tu vi mơ hồ giao động. Hạ Đồ thần sắc lặp tức nghiêm túc, tu vi lão
cũng mạnh mẽ vận chuyển.
Mùi thuốc súng bốc lên.
– Rượu mời không uống lại muốn uống rượu cúng! Hôm nay Hạ gia các ngươi nên dẹp luôn là vừa.
– Hừm…. lấy thực lực ra mà làm đi, nói nhiều không sợ rung râu à?
Trưởng Lão Triệu gia nghe Đồ lão phản bác khóe miệng co giật lại tự nhiên có vài cọng râu rơi xuống.
Đồ Lão vừa đúng lúc nhìn thấy thì con mắt trừng kinh nghạt lên tiếng.
– Đấy… thấy không, ta đã bảo mà.
Hạ Đồ lại mở to tròng mắt chỉ chỉ ngón giữa về phía trưởng lão triệu gia, khóe miệng không kìm được mà nhễnh lên cái bộ
dạng này phải nói là giống Tinh gia y đúc.
Nhất thời đại trưởng lão Triệu gia có xúc động chân tay run rẩy, phải biết rằng tu vi như hắn chuyện bị người khác dùng võ
mồm làm cho giao động là rất hiếm xảy ra. Về việc đấu võ mồm này xem ra hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Hạ Đồ.
Ánh mắt đỏ hồng bùng lên sát khí. Trưởng lão Triệu gia vung hai tay lên trước mặt. Lập tức một vòng xoáy linh lực hình thành,
một chỉ điểm ra vòng xoáy ầm ầm lao về phía Hạ Đồ.
Đồ Lão sắc mặt trở nên nghiêm túc, thực lực đại trưởng lão Triệu Gia quả thật thâm sâu khó lường lão cũng không nắm chắc
phần thắng. Nói nhiều như vậy cũng là cố kéo thời gian để hai người kia chiến đấu có kết quả rồi tính tiếp, nhưng dường như
tính toán của Hạ Đồ đã bị phát giác.
Hai cường giả bậc nhất trong chiến địa đã xuất trận. Âm thanh ì đùng do đấu pháp phát ra, Linh lực tứ tán khiến cho đám võ
giả trúc cơ trở xuống phía dưới đất nhất thời thần sắc kinh hãi.
Trường Ngạo một thương quét ngan đánh bay đối thủ trước mặt hắn ngước nhìn lên không trung xa xa hai tay nắm chặt lẩm
bẩm.
– Đó là lực lượng cường giả sao. Nhất định Trường Ngạo ta sẽ có một ngày còn mạnh hơn như vậy. Triệu gia…
Một đường quét ngang hoàn toàn nhắm thẳng vào người của Triệu gia hạ sát. Trường Ngạo như sói hoan lạc giữa bầy dê thế
không thể đở ra sức chém giết.
Mị Nhi đang vung trường tiên trong tay, đánh bay một võ giả Quách gia nàng thỉnh thoảng ngước nhìn phía xa xa đôi môi khẽ
mím lại.
– Huynh ấy thế nào rồi?
Tất cả là một mảng hỗn chiến tuy phía bên Hạ gia liên minh quân số có phần chịu thiệt một chút nhưng đều khiến Triệu Gia
liên minh đao đầu là đan dược đối phương dường như vô cùng vô tận. Vã lại đan dược công dụng kinh người. Phàm là những
võ giả không bị thương quá nặng nuốt vào một viên cơ hồ khỏe lại tiếp tục hung hãn xong lên không chút có dấu hiệu kiệt sức.