Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 112




Võ Thừa ánh mắt sáng ngời hắn có cảm giác thân thể dường như có chiều hướng đột phá.

– Xem ra độc cùng vếch thương giống như vật dẫn khiến cho đan dược của Hạ Mẫn được hấp thụ nhanh hơn.

Nghĩ đến đây Võ thừa nhếch miệng tiếp tục ra tay mạnh mẽ lấy quyền đổi quyền cước đổi cước đánh cho Triệu Cảnh từ trong

trầm mê mất ý thức cũng cảm giác được đau đớn mà gương mặt vặn vẹo không ngừng.

Thời gian nữa nén hương nhanh chóng qua đi. Phịch một cú đấm vào mạn sườn phải, triệu cảnh khom người về trước, phịch

một đấm móc thẳng lên xương hàm hắn lại vô thức lảo đảo về sau lúc này ánh mắt hắn có phần thanh tĩnh, hắn thầm cười khổ

sớm biết kết cuộc hôm nay đã không thể nào vãn hồi.

Hắn cắn răng trụ lại thân thể giọng nói khàn khàn vang lên.

– Tha cho đệ của ta.

Hắn vô ý nhìn về nơi Triệu Nghiêm nằm ở đó hơi thở mỏng manh khí tức yếu ớt.

Võ Thừa nghe xong đôi mày nhíu lại, hắn thu tay lại liếc nhìn Triệu cảnh một cái rồi xoay người rời đi.

Hai người này một đã bị hắn phế một là tự phế vì dùng độc đan trong giới tu luyện này cứ để họ tự sinh tự diệt.

Tinh Linh Tâm, được ngưng luyện từ Tinh Linh Bản Nguyên của Tinh Linh Nhất Tộc. Nó được xem như là một trong những thứ

quý giá nhất trong vũ trụ. Vì người nào có được cũng tương đương đã bước nữa chân vào Tối Thượng Vấn Đài từ đó làm nền

tảng cảm ngộ pháp tắc Thế. Không những vậy nó còn giúp người có được sẽ có một thân gần như bất tử bất diệt,có thể hồi

phục nhanh chóng với mọi loại thương thế, bách độc bất xâm, chỉ cần còn một tia ý thức cũng có thể cải tử hoàn sinh. Bởi vì

Tinh Linh Tâm mang trong nó một loại năng lượng thuần khiết đến từ Cổ Nguyên Tinh Linh Thụ. Thế nên độ trân quý của Tinh

Linh Tâm được liệt vào hàng bậc nhất trong vũ trụ.

Chính vì điều này từ rất lâu về trước sinh linh đã không ngừng tiến hành săn giết tộc Tinh Linh để chiếm đoạt Tinh Linh Tâm.

Rất nhiều trận chiến diễn ra đẫm máu cũng vì thứ này.

Về sau tộc Tinh Linh đã vô cùng ít ỏi không biết đã duy chuyển đi nơi nào mà khiến cho tất cả sinh linh dù có ra sức tìm kiếm

cũng không tìm được nữa… dần dần năm tháng bể dâu không biết qua bao lâu sinh linh cũng dần quên đi thứ quý giá ấy.

.

Lại nói đến một thanh niên tên Võ Thừa.

Sau khi đánh nhau một trận với Triệu Cảnh hắn rời đi. Lúc này trên một ngọn cô phong khá vắng hắn khoanh chân không

ngừng thổ nạp. Thỉnh thoảng lại ném một viên đan dược vào miệng nhai nhỏm nhẻm rồi nuốt. Những vếch thương từ trận

chiến với Triệu Cảnh dần khép lại nếu có người ở gần hắn lúc này tất nhiên sẽ bịt mũi vì mùi tanh hôi chảy ra từ lỗ chân lông

của hắn.

Thời gian trôi qua hơn 5h. Hắn chợt mở mắt. Gương mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn. Sấp đột phá rồi. Hắn lấy một lọ đan dược

đổ ra nhưng hắn chút chút xuống vài cái sắc mặt trở nên khó coi lẩm bẩm.

-Aizzz… lại hết vào lúc này. Đành chịu vậy về nơi trú quân xin thêm Tinh Gia một ít mới được.

Hắn nắm nắm đôi tay gân nổi như trùng ngọ nguậy.

– Chỉ thiếu một chút có lẽ sẽ đột phá Tu La Quyết Thể Quyển tầng 2 tiến lên tầng 3.

– Không biết tầng ba sẻ có biến hóa thế nào?

Võ Thừa nghĩ nghĩ chợt sắc mặt trở nên ngưng trọng nhìn về một phía chỉ thấy trên không một bóng người hư không đứng

nhìn hắn bộ dạng đang suy tư sao đó hắn mở miệng.

– Ngươi là Võ Thừa?

Võ Thừa nhíu mày rồi gật đầu đáp.

– Đúng vậy! Còn ngươi…

Người này thần sắc như thường mở miệng.

– Triệu gia, Triệu La Hồ.

Khi nghe đến hai chữ Triệu Gia sắc mặt Võ Thừa trầm xuống mơ hồ ẩn hiện chút sát khí.

– Đến tốt khỏi mắc công ta đến tận cửa Triệu Gia.

Lời vừa dứt Võ Thừa tay phải cùng tay trái bắt chéo vào nhau hung hăng kéo một cái một khiên một búa xuất hiện trên tay.

Nhìn tư thế Võ Thừa Triệu La Hồ lắc đầu mở miệng.

– Ta chỉ đi tìm hai trưởng lão Triệu Gia mang về không có ý định cùng ngươi đánh nhau.

Võ Thừa ngẩn ra rồi rất nhanh mở miệng.

– Triệu Gia các ngươi từ lúc nào lại nói đạo lý như vậy?

Triệu La Hồ thở dài rồi nói…

– La Hồ ta thân là tộc trưởng nhưng có nhiều chuyện bản thân ta cũng không có khả năng chi phối, sau này ngươi sẽ hiểu tất

cả bây giờ ngươi nên nhanh chóng trở về nơi trú quân của Hạ gia. Quách Gia, Cùng thái Gia và một nửa Triệu gia đang tiến

công về đó.

Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn trời rồi hít một hơi thật sâu nhìn Võ Thừa thành khẩn nói.

– Ta nghe nói ngươi là huynh đệ kết nghĩa với Trường Ngạo, hãy chiếu cố hắn thật tốt nhé..

Nhìn gương mặt thành khẩn của Triệu La Hồ Võ Thừa đột nhiên trong lòng lại dâng lên một cảm giác mơ hồ khó tả, giống như

một người cha bất đắc dĩ đang gửi gắm con cái của mình cho một người khác.

Võ Thừa vô thức gật đầu chỉ thấy Triệu La Hồ tiếp tục mở miệng.

– Ta biết ngươi không phải người của Thành Ngan Bạc sau khi chiến địa kết thúc có lẽ ngươi sẽ rời đi. Khi đó ta mong ngươi

có thể mang hắn rời xa nơi lửa khói này…

Nói xong hắn ném cho Võ Thừa một miếng ngọc bội rồi sau đó xoay người rời đi, Võ Thừa vẫn còn chút thẫn thờ nhìn theo

bóng lưng có phần cô quạnh của Triệu La Hồ..

Võ Thừa nhíu mài, cầm ngọc bội nhỏ trên tay màu xanh biếc bóng loáng hiển nhiên được người này giữ gìn rất kỹ. Cắt vào

Thất Ấn Võ Thừa lại liếc nhìn xa xa rồi cũng hóa thành một đạo bạch quang nhanh chóng tiến về sơn cốc đóng quân của Hạ

gia.

Hạ gia nơi đóng quân.

Bên ngoài sơn cốc đóng quân lúc này đã là một mãnh chiến hỏa ngút trời.

ba đội quân trong 13 gia tộc lớn ở thành Ngan Bạc cầm đầu là Triệu gia, Quách gia cùng Thái gia cùng bè phái tay chân cơ hồ

đã là một liên minh mạnh bậc nhất trong chiến địa, tiếng hành vây công Hạ Gia liên minh gồm Hạ Gia cầm đầu, Lưu gia, Mang

gia và tất cả các đồng minh gia tộc phụ thuộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.