Lão giả họ Lâm ánh mắt chán ghét hừ lạnh một tiếng.
– Hừ… hai tên rác rưởi này đến bây giờ còn chưa biết chọc nhầm vào ai nửa. Ta thấy Triệu Gia ở thành Ngan Bạc lộng hành
lâu nay thì cũng đến đây là cùng.
Lương Quang nghe lão giả họ Lâm nói cũng gật gù hiếm khi hai người này lại cùng chung quan điểm như vậy. Lão cũng mở
miệng.
– Hình như phía sau Triệu Gia này là Độc Tà Tông, tông môn này ẩn dấu rất sâu vài năm trở lại đây lại có rục rịch muốn trở
mình định tiến lên vị trí trung cấp Tông môn.
Lục Chấn Hà hiếp cập mắt lại nói.
– Đó là đều mà lần này ta đến đây. Ngoài mục đích quan chiến ta còn được tông môn phái đến dò xét tông phái hạ cấp này.
Nhưng tạm thời ngoài mặt vẫn chưa phát hiện ra tình huống trở mặt của bọn chúng.
– Mẹ nó… cái tông phái rắm chó này lão tử sớm đã không vừa mắt chi bằng sau khi Võ Đài Chiến kết thúc chúng ta ba người
đi đến một chuyến xem sao.
Lâm thiên Thức khoanh tay trước ngực âm trầm nói.
Lâm Đạo hữu đừng kích động. Ta nghe nói tông chủ Độc Tà Tông cùng một vài trưởng Lão đã đột phá thái ất thất trọng nhưng
đó chỉ là tin đồn mà thôi. Nếu bọn họ muốn trở mình tiến vào tông phái trung cấp ít nhất cần có cường giả Kim Cang cảnh
chấn thủ.
Nhất thời ba người rơi vào trầm tư bọn họ sống có tuổi nên cũng là những lão hồ ly. Một tông phái hạ cấp ẩn nhẫn lâu như vậy
chắc chắn phải có nội tình hùng hậu.
– Tạm thời không nhắc đến tông phái kia nửa, còn 5 ngày nửa Võ Đài Chiến mở chúng ta nhanh chóng chọn đệ tử rồi quay về
báo cáo với tông môn xin chỉ thị thôi.
Nghe Lục Chấn Hà nói xong ba người lại quan sát vòng chiến trên màng Linh lực.
.
– Võ Thừa ngươi thật sự muốn không chết không thôi sao?
Một tiếng hét phẫn nộ của Triệu Cảnh vang lên lúc này hắn rất phẫn uất và bất lực, kèm theo một chút hối hận, hối hận vì đã
không nghe lời nhị trưởng lão, hối hận vì tộc trưởng Triệu gia cảnh báo hắn thờ ơ bỏ ngoài tai kết quả hơn 5 ngày qua không
ngừng tháo chạy như chó nhà có tang khổ không thể tả.
Lúc này người hắn kể ra là đã thân tàn ma dại linh lực phiêu phù dường như khô cạn sức sống.
Phía đối diện hắn Võ Thừa tay cầm chiến phủ tay cầm khiên khí tức hiên ngang tuy quần áo trên người có phần hơi rách nát
nhưng da thịt hoàn toàn không có chút tổn thương hơn hết cặp mắt đầy chiến ý và khóe miệng như cười như không nhìn Triệu
Cảnh, phía bên cạnh Triệu Nghiêm đã nằm bất tỉnh không biết sống chết.
– Thì sao?
Nghe Triệu cảnh nói Võ Thừa nhe răng cười lạnh lộ ra hàm răng trắng muốt.
– Là do ngươi ép ta.
Triệu cảnh gương mặt trở nên hung ác lấy một lọ đan dược hung hăng bóp vở hắn thoáng chần chờ nhưng rồi cũng bỏ vào
miệng nuốt xuống, Nộ Linh Đan tác dụng thúc đẩy tu vi đột phá cực hạn nhưng hệ quả của đan dược này là đan điền vỡ nát
không thể tu luyện. Cái này cũng có thể xem là độc đan.
Võ Thừa thấy một màng thì nhíu mày. Gương mặt cũng lạnh đi trên da một vầng huyết sắc ẩn hiện. Tu La Quyết Thể Quyển
được vận chuyển.
Triệu Cảnh khi nuốt Linh lực vào chợt ngửa cổ lên cười dài một tiếng như điên dại, một luồng khí tức mạnh mẽ chưa từng có
phát ra từ người hắn. Hắn rống to gương mặt vặng vẹo hiển nhiên đang phải chịu những thống khổ do kinh mạch dãn nở.
Chỉ qua vài hơi thở hắn ngẩng đầu nhìn Võ Thừa với đôi mắt màu đỏ máu hoàn toàn điên dại như dã thú không sợ bất cứ điều
gì.
– Giết…
Thân thể to hơn một vòng thân hình gầy yếu lúc trước đã trở thành cơ bắp không đồng nhất rất quỷ dị, như một quái nhân.
Triệu Cảnh ầm ầm xong đến Võ Thừa tốc độ quá nhanh theo khí tức này phát ra có lẽ đã đạt đến thái ất lục trọng đỉnh phong,
Võ Thừa thầm tính toán. Trong tay chiến phủ cũng vung lên hung hăng đánh về phía Triệu Cảnh.
Móng tay triệu cảnh sắc bén như thú vật hắn không sợ chết cũng không tránh né công kích hoàng toàn lấy thương đổi thương
với Võ Thừa. Âm thanh trầm muộn của da thịt chạm vào nhau liên tiếp, Võ Thừa vung búa chém ngang bị Triệu Cảnh bắt lại
tay kia của hắn hung hăng vung một trảo về phía lồng ngực Võ Thừa.
X… O… Ẹ… T…
Âm thanh vải rách cùng máu tươi văng ra Võ Thừa buôn búa ra chật vật lui về sau liếc nhìn phần ngực gương mặt trở nên
ngưng trọng. Chỉ thấy da thịt hắn trên huyết sắc bì lần đầu có máu tươi chảy ra màu đen mang theo một mùi tanh hôi khó
ngửi.
– Vậy mà có độc..
Triệu cảnh đang rất điên cuồng mùi máu tươi làm cho hắn càng thêm hung hãn như quái thú. Hắn vung tay vứt chiến phủ ra xa
lại xong lên tiếp tục cào xé mãnh liệt về phía Võ Thừa.
Võ Thừa gương mặt lạnh lẽo tâm niệm vừa đọng búa cùng khiên hóa thành hai đạo lưu quan dáng chặt lên cơ bắp hắn mơ hồ
sinh ra một ý tưởng điên rồ.
– Đến tốt…
Hét lớn một tiếng Võ Thừa cũng như một tên dã nhân quyền đấm cước đá hung mãnh về phía Triệu Cảnh, hai người đánh
nhau hoàn toàn không có thần thông võ kỷ chỉ đơn thuần là da thịt chạm vào nhau liên tiếp những tiếng phịch phịch vang lên
khiến người ta nghe mà cảm thấy đau đớn thay bọn họ.
Triệu Cảnh nhờ linh lực bùng nổ trong cơ thể mà hóa điên phát tiết nên giống như hung thú cứ xông lên cào cấu chỉ muốn xé
nát đối phương. Võ Thừa thì thuần phát công pháp luyện thân thể nên cũng xem nhẹ việc va chạm quyền đầu. Dằn co diễn ra.
Lúc đầu Võ Thừa khá chật vật trên người vết thương mang theo máu đen xuất hiện rất nhiều vị trí trên cơ thể, nhưng gương
mặt hắn lại không chút mệt mỏi nào càng về sau hắn càng dũng mảnh công kích khiến cho Triệu Cảnh liên tiếp phải lùi về sau.